Q7 - Chương 334: Ai sẽ ăn pháo.
Q7 - Chương 334: Ai sẽ ăn pháo.Q7 - Chương 334: Ai sẽ ăn pháo.
Huynh đệ Vũ thị vừa mới đi, Lư Chiếu Lân ở quan giải đối diện lại tới, đặt một cái bánh nướng bên ngoài trông khá ngon mắt ở trước mặt Vân Sơ:" Huyện tôn nếm thử đi, đây là món bánh nướng thịt lừa mới xuất hiện ở Trường An đấy."
Vân Sơ cầm cái bánh thịt lừa lên xem, cái bánh tròn tròn, rạch ở giữa, kẹp thịt lừa, một ít rau bên trong, rưới đẫm tương ớt, so với bánh nướng thịt lừa đời sau y ăn ở Hà Gian Phủ thì đã rất giống rồi. Nhất là phần bánh, trước khi nướng quệt một lớp mỡ, làm bánh nhiều lớp vừa giòn vừa xốp. Cắn thử một miếng, giòn rụm, vị cay xé của ớt, vị ngọt của thịt lừa, vị thơm của rau xanh, thực sự là không tệ. Chỉ là thịt lừa kẹp trong còn hơi thiếu vị, hơi khô một chút.
Lư Chiếu Lân pha trà cho Vân Sơ, sau đó cũng lấy ra một cái bánh ngồi ăn cùng, không phải hắn vô lễ mà huyện tôn không thích ăn một mình, ăn cái gì cũng chia cho người khác ăn, nói ăn một mình không ngon:" Bánh này do thương cổ người Hà Bắc mang tới đấy ạ."
Vân Sơ không bất ngờ, đây mà món ăn đặc sản nơi đó mà:" Thương cổ bên đó đã không còn tới Trường An nữa cơ mà."
" Hạ quan đoán là bị hỏa pháo thu hút tới, hạ quan đang chuẩn bị nhân cơ hội này đem tiền đồng tích trữ trong kho bán cho thương cổ Hà Bắc với giá cao, mua về một số vật tư của họ."
" Trọng điểm ở sắt với lương thực."
" Hạ quan hiểu." Lư Chiếu Lân đặt bánh xuống, tập trung vào nói chuyện:" Chỉ có một mình Hà Bắc thì không hấp nạp được nhiều tiền như thế, Dương Quýnh đã đi nghe ngóng phản ứng phía Sơn Đông rồi ạ, nếu như bọn họ cũng định tự ý đúc hỏa pháo, vậy thì tiền đồng của chúng ta có chỗ tiêu thụ rồi."
" Dương Quýnh còn nói, một khi chúng ta hấp thu lượng lớn hàng hóa của Sơn Đông, Hà Bắc, tiếp đó khống chế vật tư Hà Đông, Hoài Nam không được vào Sơn Đông, Hà Bắc. Vật giá hai nơi đó sẽ tăng vọt, để xem đám người kia có chịu đem tiền ra vỗ về bách tính không, hay là bất chấp sinh tử của bách tính, đem tiền đồng ra đúc hỏa pháo."
" Bất kể thế nào chúng ta cũng sẽ không làm việc quá tuyệt tình, coi như cho họ một con đường sống."
" Có điều con đường sống này cũng có thời gian, đó là phải đợi những kẻ kia lấy được tiền đồng rồi đem nung. Trong tiên đồng thông thường tỉ lệ 6 đồng 4 chì, bán một trăm vạn cân tiền đồng, trừ đi tạp chất và tiêu hao, được 40 vạn cân đồng, khi thu hồi chúng ta chỉ lấy đồng, không lấy tiền đồng."
" Như thế trữ lượng đồng ở Trường An có thể vượt quá 200 vạn cân, khi đó chúng ta tung lượng lớn vật tư ra thị trường, vật giá sẽ hạ xuống, đám thương cổ bất lương tích trữ tiền đồng sẽ lỗ nặng."
" Vật giá Trường An cũng khôi phục ổn định, tiền đồng quay lại thị trường nhiều hơn."
Hiện giờ Vân Sơ chỉ hoạch định vĩ mô, ít khi xử lý sự vụ cụ thế, giống như việc xây dựng thành Cương Thiết, còn xây dựng thế nào, khắc phục khó khăn ra sao, huynh đệ Vũ thị tự lo liệu. Tương tự lần này, y chỉ đưa ra mệnh lệnh làm sao để tranh thủ cơ hội dùng tiên đồng kiếm tiền, đưa điều trần lên Bách ky ti cũng là một mắt xích trong kế hoạch này của Lư Chiếu Lân, chẳng qua không ngờ huynh đệ Vũ thị thành người chịu tội thay.
Nghe hết kế hoạch chỉ tiết của Lư Chiếu Lân, Vân Sơ đặt chiếc bánh nướng thịt lừa mới ăn một nửa xuống, dặn:" Tốc độ phải nhanh, bệ hạ không phải là người kiên nhẫn, ta lo bệ hạ sẽ phát tác sớm đấy."
Lư Chiếu Lân nhận lệnh:" Hạ quan hiểu, ắt trong vòng mười ngày sẽ hoàn thành hai vụ mua bán lớn này, Trường An giao tiền, phía Sơn Đông, Hà Bắc lập tức giao hàng. Vì thế hạ quan đã hạ lệnh đội thuyên của Trường An đều chuyển hướng đi Sơn Đông, Hà Bắc."
Thấy thuộc hạ của mình an bài mọi việc đâu vào đó, Vân Sơ lấy văn thư của Lư Chiếu Lân, ký tên lên, chuyện này coi như từ hôm nay chính thức đi vào vận hành.
Khi Vân Sơ đưa văn thư trả cho Lư Chiếu Lân, chợt nhớ ra một chuyện:" Ngươi sẽ đi tham gia tiệc trăm ngày của nhi tử Vũ Thừa Tự chứ?"
Lư Chiếu Lân cười đáp:" Thịnh tình khó từ chối, với lại hạ quan còn chuẩn bị một phần hậu lễ."
Vân Sơ cầm bánh lên thoải mái ăn tiếp, hời hợt nói:" Có lễ tới là đủ rồi, thời gian tới đoán chừng ngươi chẳng rảnh rỗi đâu, việc chính vẫn quan trọng hơn."
Lư Chiếu Lân hơi bất ngờ, thế nhưng Vân Sơ chỉ ngồi ăn mà không nói gì thêm, cảm thấy yêu cầu này hơi khắt khe, không giống với hành vi rộng rãi thường ngày của huyện tôn, có điều huyện tôn đã nói thế, dù không hiểu, hắn vẫn làm theo.
Ăn hết cái bánh, nha môn chẳng còn gì cần tới Vân Sơ nữa rồi, y cưỡi ngựa thong thả vê nhà. Đám sĩ tử chửi bới trước nhà đã một đi không trở lại nữa, cho tới nay chuyện này vẫn làm Vân Sơ khó chịu. Về tới nhà thì trống huơ trống hoác, Ngu Tu Dung đã dẫn hết đám nanh vuốt lớn nhỏ đi biệt viện Vân thị ở Bá Thượng rồi.
Những lúc thế này là đàn chó thích nhất, vì chúng có thể chạy nhảy thoải mái trong nhà, Vân Sơ đi vòng quanh nhìn ngắm viện tử đã sống hai mấy năm, ít nhiều có chút bùi ngùi. Sau khi nhìn thấy chậu nghênh xuân lớn mình chăm sóc bao năm, gọi Cừu Phì tới.
" Chậu hoa này đem tới chùa Đại Từ Ân gửi chăm sóc đi."
Cừu Phì ngờ ngợ, gần đây hầu gia có lệnh cho hắn dẫn người ngầm tra xét những nơi có thể gây nguy hiểm cho trong nhà, chẳng lẽ có chuyện thật:" Hầu gia đại trạch nhà ta vẫn an ổn mà."
Vân Sơ bĩu môi mắng:" Ngươi thì biết cái rắm ấy."
Phì Cừu cười hì hì:" Lão nô không nghiên cứu về rắm, có điều cũng biết phần nào về tầm bắn của hỏa pháo, chu vi hai dặm xung quanh đại trạch nhà ta, không có chỗ nào đặt được trận địa hỏa pháo, cũng không ai có thể đem hỏa pháo tới gần nhà ta trong vòng năm dặm."
Vân Sơ bất ngờ hết sức:" Giỏi đấy, năm xưa mà ngươi có sự cẩn thận này thì đã không làm cả nhà bị chém rồi."
Lời độc ác này không đả kích được Cừu Phì:" Huyết mạch nhà lão nô không đoạn tuyệt, nhi tử đã vào Quốc tử giám, thêm hai năm nữa đủ tuổi tham gia khoa khảo, nói không chừng sẽ thành tân khoa tiến sĩ."
" Lại thêm mấy chục năm nữa, gia tộc từng bị chém cả nhà sẽ lại là một nhà giàu sang hiển quý."
Vân Sơ khinh thường, ngươi có công lao quái gì đâu mà vênh váo, chỉ đóng góp được mấy con nòng nọc, toàn bộ công nuôi dạy của nữ nhân đêm đêm leo tường kia. Có điều Vân Sơ cũng không muốn bàn luận thêm chuyện tương lai nhà Cừu Phì làm gì:" Ngươi chắc chắn trong thành Trường An này không đâu có thể gây nguy hại cho nhà ta chứ?"
Cừu Phì vỗ ngực:" Hoàng Thành, Cung Thành là nơi trú của Bách ky ti, phủ của các vương gia dựa theo lời dặn của hầu gia, bọn lão nô không kiểm tra. Còn lại nơi khác, lão nô có thể nói chắc chắn là không có."
Vân Sơ phẩy tay:" Thôi, ngươi cứ đem gửi cái cây này đi cho ta."
Cừu Phì thấy hầu gia chưa yên tâm, nói:" Nếu hầu gia muốn, lão nô có thể đi tra kỹ hơn, đảm bảo không để sót bất kỳ nơi nào."
" Bỏ đi, hiện giờ ai càng ngốc càng có lợi, ai tỏ ra càng thông minh biết nhiều càng dễ bị pháo bắn. Từ tối nay trở đi, tất cả không ở trong phòng nữa, đều xuống hầm ngầm ở cả đi."
" Hầu gia xuống hầm là được rồi ạ, bọn lão nô, đoán chừng người ta không coi ra gì đâu, ai buồn lãng phí đạn pháo lên người bọn lão nô chứ!"