Q7 - Chương 335: Ai sẽ ăn pháo. (2)
Q7 - Chương 335: Ai sẽ ăn pháo. (2)Q7 - Chương 335: Ai sẽ ăn pháo. (2)
Hổ sinh ra đã biết ăn thịt, còn hỏa pháo sở dĩ được tạo ra là để giết người.
Khi xưởng thứ hai thì nghiệm thành công hỏa pháo, lần đầu tiên biểu diễn cho hoàng đế xem, nơi đạn pháo rơi xuống trói mười sáu tử tù. Mười sáu tử tù đó không phải người bình thường mà được Thôi sự viện của Lạc Dương đưa tới, họ cơ bản đều là quan viên hoặc huân quý.
Những tử tù này lúc được đưa tới xưởng thứ hai thì mặt bị xăm đầy hoa văn, ngũ quan bị cắt bỏ, cho dù Vân Sơ từ vóc dáng có nhận ra vài người quen thuộc tới hỏi chuyện, nhưng người đó đều không dám nhận, chỉ mong được mau chóng chết đi.
Thôi sự viện là một cơ cấu thẩm phán trực thuộc Ngự sử đài, quan viên trong cơ cấu này cũng chẳng phải là quan viên bình thường, nghe nói lai lịch phức tạp, có người bán bánh, có tội tù, có nô phó, thậm chí có người dị tộc.
Bọn họ đều là người nhờ vào vạch trần, tố cáo, tiết lộ bí mật thời kỳ hoàng hậu lập tủ đồng ở Lạc Dương mà có được quan chức. Đám người sống nay chết mai này như sói dữ, chỉ cần quan viên huân quý trong triều phạm chút sai lầm là bọn chúng hung dữ lao tới, không cắn xé tới chết không thôi.
Vân Sơ cũng không muốn thêm nhiều chuyện, thêm vào thôi sự Hầu Tư Chỉ vận chuyển những người này tới Trường An tích cực thúc giục, mười sáu người đó sau một loạt pháo chỉ còn những mẩu thịt vụn.
Hoàng đế chứng kiến cảnh ấy, mặt rồng hớn hở liền mấy ngày.
Dùng hỏa pháo xử quyết tội tù, phải nói là có hơi lãng phí tài nguyên. Vân Sơ gần đầy thấy thời điểm này nhìn từ thiên văn, địa lý, hoặc là khí hậu, bói toán thì đều thấy là thời điểm tốt nhất để bắn hỏa pháo.
Chỉ cần không biết điểm rơi của đạn pháo ở đâu.
Hôm sau khi Vân Sơ từ trong tâng hầm đi ra, phát hiện đại trạch viện nhà mình chẳng có chuyện gì cả, cái tên Cừu Phì đó chẳng những còn sống mà buổi sáng còn ăn những một cân bánh bao, liền thở phào. Tạ ơn trời đất, Vân thị không phải nhà bị ăn pháo.
Vân Sơ cưỡi ngựa đi làm cũng không dám đi Chu Tước đại nhai như mọi khi nữa, mà xuyên qua từ phường thị này tới phường thị khác, tận hưởng hết lạc thù của một người Trường An bình thường.
Cuộc sống phố phường luôn rất đáng xem, ví dụ như từ trong cái quán nhỏ, có thiếu phụ bộ dạng ngái ngủ xách bô nước tiểu đi ra, yếm ngực buộc không kỹ, quá nửa bầu ngực trái khoe hết ra ngoài, thấy được cả núm vú thâm thâm như quả nho. Đó không phải là cảnh Vân Sơ nên tùy tiện nhìn, nhưng đôi mắt thì lại không chịu nghe lời, nhìn đi nhìn lại tới khi thiếu phụ phát hiện ôm ngực ré lên chạy về nhà mới chịu quay đầu đi.
Mắt thấy một đứa bé ỉa ra cục cứt to cấp sử thi, Vân Sơ kéo cương ngựa đi mất, vừa rồi nếu không nhờ tiếng vó ngựa giòn tan mạnh mẽ của ngựa Ô Chuy, đứa bé đó làm sao có được công tích lấy lừng như thế.
Đó toàn là công lao của triều đình hết, Vân Sơ không dám nhận hết về mình.
Tới khi có nửa miếng bánh từ trên tầng hai bay xuống, bị Vân Sơ bắt được, tâm trạng tốt đẹp liên bị phá hỏng hết. Huyện tôn đại nhân xưa nay luôn hiền hòa đã nổi giận, nhìn nửa cái bánh trong tay quát một tiếng, mấy chục người bất lương không biết từ đâu ra, vây quanh bên cạnh y. Chỉ tay một cái, tức thì đám người bất lương ùn ùn kéo lên, trong khoảnh khắc tiểu lâu hai tầng đó chật ních toàn người bất lương vui u thịt bắp.
Chốc lát sau bảy tám nam nữ già trẻ bị người bất lương áp giải xuống đường, quỳ trước ngựa của Vân Sơ.
Nhìn quần áo của những người này chẳng phải nhà phú quý, trong đó có một trung gian đi giày âm dương. Vân Sơ giận lắm, sao có thể lãng phí lương thực như thế.
Bất lương soái nhận lấy nửa cái bánh trong tay Vân Sơ, không cần hỏi huyện tôn xem phải xử lý thế nào, đem nửa cái bánh đó chấm vào thùng nước tiểu, chia đều cho tám khẩu trong nhà đó ăn, từ ông già râu trắng cho tới đứa bé mới tập đi, không bỏ qua cho ai. Đợi bọn họ ăn xong, người bất lương dùng dây buộc chân quấn mồm họ lại, chưa tới hai canh giờ không được phép tháo ra.
Vân Sơ là một quan viên cảnh giác, y luôn từ một chiếc lá rụng để suy đoán xem khi nào mùa thu tới. Nếu Trường An đã có cảnh cầm thức ăn ném người, vậy chứng tỏ mức độ lãng phí thực phẩm trong tòa thành này đã lên tới mức rất cao rồi.
Cái thói xấu này phải chấm dứt.
Vì thế trong cuộc họp buổi sáng của nha môn huyện Van Niên, Vân Sơ hiệu lệnh toàn bộ quan viên trong huyện lấy thân mình làm gương, thực hiện tác phong sinh hoạt đơn giản tiết kiệm, đồng thời phát động cuộc vận động nếp sống mới thực hiện tiết kiệm là vinh quang, lãng phí là đáng xấu hổ trên khắp Trường An.
Chuyện này do Dương Quýnh phụ trách, phải đem cuộc vận động nếp sống mới thực hiện tới cùng, quán triệt tới mọi phương diện của Trường An, đem tư tưởng tiết kiệm lương thực, quý trọng lương thực trút vào mỗi một người Trường An.
Vì chuyện này huyện tôn Vân Sơ còn làm một bài thơ, mở màn cho cuộc vận động nếp sống mới.
" Mùa xuân giao một hạt, mùa thu gặt muôn vàn. Bốn bề không ruộng hoang, nông phu vẫn chết đói."
Bài thơ này vừa truyền ra, ai ai cũng tán tụng huyện tôn giờ làm thơ không gò bó vào khuôn mẫu nữa, nhất cử nhất động đều là thơ.
Mới hôm trước chỉnh đốn nhà vệ sinh công cộng, hôm nay lại chỉnh đốn lãng phí, toàn bộ người trong hai huyện nha Trường An, Vạn Niên đều trở nên bận rộn. Quan lại các nơi lần lượt rời hỏi nha môn đi sâu vào các phường thị, các hương lý, ra sức tuyên truyên hai chính sách huyện tôn vừa đề ra, yêu cầu toàn bộ bách tính phải tuân thủ.
Đám quan lại thậm chí còn đem yêu cầu của huyện tôn mở rộng nhất định, từ nhà vệ sinh công cộng sạch sẽ, quý trọng đồ ăn, rất có tính phát triển đem yêu cầu huyện tôn thành đề cao hoàn cảnh vệ sinh, nhân văn, thề trong vòng ba mươi ngày, trả lại cho huyện tôn một Trường An văn minh sạch sẽ.
Một cái dậm chân của Vân Sơ thôi cũng đủ khiến Trường An rung ba lần, bàn tán xôn xao, ý kiến cũng mỗi người mỗi khác.
Kỷ vương Lý Thận cung kính tới huyện Vạn Niên, sau khi vào quan giải của Vân Sơ ném thân thể đã hơi béo của mình xuống ghế, vỗ bàn đòi uống trà.
Vân Sơ không chỉ tự mình pha trà, còn đư tới tận tay Lý Thận, Lý Thận uống một ngụm hỏi:" Nhà xí mà không cho có phân nước tiểu là cái lý gì?"
Vân Sơ ung dung đáp:" Nhịn đi!
Lý Thận ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên nói:" Ý của ngươi là sau này ta dẫn vương phi, thế tử tới nhà xí ăn cơm, sau đó về tới nhà ăn đái ỉa hả?"
" Ta với vương phi thì sao cũng được, ăn ở đâu cũng thế, chỉ thương cho đứa tiểu chất nhi của ngươi, từ nhỏ yếu ớt lắm bệnh, ngươi có thể giơ cao đánh khẽ, cho nó ăn cơm ở hoàn cảnh bình thường không?"
Vân Sơ nghĩ một lúc nói:" Cũng không phải là không được, chỉ là sợ thế tử ăn cơm trong hoàn cảnh bình thường không có lợi cho sức khỏe thôi."
Lý Thận nhìn Vân Sơ chằm chằm:" Lát ta đưa nhi tử tới chỗ lão thần tiên, ăn cơm cùng lão thần tiên vậy."
" Mấy năm qua vương gia ngài kinh doanh ngọc thạch rất lớn, nghe đâu kiếm không nhỏ, bây giờ kho phủ Trường An có rất nhiều tiên đồng nắng trải mưa dâm, mốc meo cả rồi, vương gia có muống góp một phần sức vì quốc gia không?"
" Không mua."
Vân Sơ thêm trà nước cho hắn:" Sao vương gia keo kiệt thế?"
" Từ khi Thái Bình, Ung vương Hiền cùng một số kẻ không biết đâu ra ra sức hấp thu tiền đồng, nhà ta thừa lúc giá tiền đồng cao, đem tiền đồng trong nhà bán hết rồi, giờ còn chưa tới 50 quan." Lý Thận vừa nói vừa nhìn sắc mặt Vân Sơ, thấy y bình thản uống trà, chẳng để lời mình vào tai thì mặt mày nhăn nhó, biết chuyện mình làm không qua mắt được y, không quanh co linh tinh nữa đành vào thẳng chủ đề:" Ta chỉ tham quan xưởng số hai một lần thôi mà rơi xuống hố phân rồi à?"
Vân Sơ hừ mạnh:" Ai bảo vương gia ngài tò mò lớn như thế làm gì, giờ mới biết sợ à?
Lý Thận lau mồ hôi trán:" Giờ phải làm sao?"
Vân Sơ lười nhác dựa vào lưng ghế:" Giờ còn làm gì được nữa, chỉ còn đợi xem nhà ai ăn đạn pháo thôi."