Q7 - Chương 336: Pháo nổ khắp thành.
Q7 - Chương 336: Pháo nổ khắp thành.Q7 - Chương 336: Pháo nổ khắp thành.
Khi Vân Sơ và Lý Thận ngồi uống trà tán gẫu thì trong thành đột nhiên vang lên những tiếng sấm rền, tiếng nổ uỳnh uỳnh nối nhau liên tiếp thành một mảng dày đặc. Người khác có lẽ không biết, bọn họ sao không nhận ra được, đó tuyệt đối không phải là tiếng sấm, mà là tiếng hỏa pháo phát xạ, hơn nữa còn là cả một trận địa pháo.
Cả hai vừa đứng bật dậy chưa kịp có phản ứng gì thì đạn pháo rơi xuống đất nổ tung, vụ nổ cách huyện nha huyện Vạn Niên không xa, dư chấn khiến cửa sổ quan giải đập sầm sập, bụi trên trân nhà rơi la tả.
Sau một thoáng kinh hoàng, ngay cả Lý Thận nhát gan như thế cũng không chạy bừa bãi, ngược lại còn từ từ ngồi xuống, nếu nơi này còn không an toàn, thiên hạ còn chỗ nào an toàn nữa, chạy cũng vô ích.
" Ai ở nguyên chỗ người nấy, không chạy lung tung! Không cần hoảng!"
Nhìn Vân Sơ ra cửa quát một tiếng trấn áp lập tức sự hỗ loạn vừa nhen lên trong huyện nha quay về chỗ ngồi như cũ, mặc cho bụi trên trần nhà rơi lả tả, lòng Lý Thận càng vũng tâm hơn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng pháo kích vẫn liên tục rên vang suốt một tuần hương, đợi tiếng pháo dừng lại, vạn vật yên tĩnh tới khác thường, tựa hồ nghe thấy được tiếng tim đập. Vân Sơ di chuyển bàn tay che trên chén trà, có ít bụi bẩn lợn cợn bên trên, y vẫn uống một ngụm cạn sạch, cho thấy nội tâm không phải hoàn toàn bình tĩnh như vẻ ngoài, nói với Lý Thận mặt tái me tái mét:" Nghe chừng không phải hướng nhà vương gia."
Lý Thận tay run bần bật, kệ chén trà đầy bụi, cũng cầm lên uống một ngụm:" Không, không phải đâu còn cách nhà ta xa lắm!"
Uỳnh! Uỳnh!...
Lời vừa mới dứt thì tiếng pháo kích lại lần nữa vang lên, đám quan viên vừa rồi thấy im hơi lặng tiếng mon men ra ngoài nhìn ngó tình hình thì những tiếng động khủng khiếp lại vang vọng, nào quan lại, náo tạp dịch chạy loạn xạ như ruồi mất đầu, người trong phòng thì hoảng loạn tới mức đóng sầm cửa lại, người chưa vào được cuống cuồng cả lên, khiến ngoài sân càng thêm hỗn loạn hơn.
Lần này Vân Sơ không can thiệp nữa, chỉ thở dài:" Xem ra ta sai rồi, ai đáng ăn pháo đều sẽ không thiếu phần."
Lý Thận khó khăn lắm mới kiểm soát được hai chân không bỏ chạy:" Cả, cả nhà của ngươi à?"
Vân Sơ thở dài:" Ữm, khả năng tới bốn thành."
Lý Thuận hỏi gấp: " Còn nhà ta thì sao?"
" Bảy thành!"
" May quá, may quá, vương phi đem thế tử đi hầu hạ lão thần tiên rồi."
" Trong này toàn bụi thôi, ra ngoài đi, đằng nào cũng thế cả." Vân Sơ đứng dậy trước, đi ra ngoài sân huyện nha, rất tốt, sau một hồi náo loạn mất kiểm soát, đã có không ít người cầm vũ khí, đứng gác ở vị trí trọng yếu rồi, thậm chí ngay cả trên mái nhà cũng có cung tiễn thủ cảnh giác nhìn bốn xung quanh:
Thấy huyện tôn ngồi xuống bàn đá ngoài sân, còn bày bàn cờ vây, đám quan lại nấp trong phòng len lén nhìn qua khe hở tiếp thêm dũng khí, ngày càng có nhiều người mở cửa phòng bước ra ngoài, bất chấp tiếng rít rợn người, tiếng nổ như sấm rền trên đầu.
Người tụ tập ở khoảnh sân phía trước quan giải của Vân Sơ mỗi lúc một nhiều, ai nấy đợi huyện tôn hạ lệnh phong tỏa toàn thành, truy sát, bắt hết ác tặc, nhưng huyện tôn chẳng những không đưa ra mệnh lệnh gì, ngược lại còn cùng Kỷ vương chơi cờ.
Lư Chiếu Lân mặt cắt không ra máu, đứng cầm một cái ô lớn che nắng cho huyện tôn đánh cờ, chỉ là tay hắn run bần bật, cái ô cứ nghiêng ngả như trong giông bão.
Tin tức đầu tiên có rồi, một người bất lương chạy vào, hai hàm răng vẫn va vào nhau cầm cập:" Huyện, huyện tôn, phủ của Vũ huyện tôn đã bị san thành bình địa ... phủ kế bên Vũ Tam Tư đại nhân cũng như thế."
Lý Thận run tay rơi quân cờ xuống bàn, phản rồi, phản rồi dám tấn công chất nhỉ của hoàng hậu, nhưng nghĩ lại, còn ai dám làm thế lại im re. Tay Vân Sơ nắm chặt quân cờ trong hộp: Vũ Thừa Tự hôm nay có đi làm không?”
Người bất lương đáp:" Vẫn, vẫn đang hưu mộc, nói, nói là tổ chức tiệc trăm ngày ... hiện, hiện chưa rõ sống chết."
Vân Sơ phất tay ra lệnh:" Phái người đi tìm hắn, nếu thấy thì nói mai đi làm bình thường, đừng để vì chuyện lặt vặt trong nhà mà lỡ công việc."
Người bất lương đó vừa chạy đi lại có người khác chạy vào báo:" Huyện tôn, phủ Thái Bình công chúa đang bị oanh kích!"
Có tin tức trước đó, mọi người cũng lờ mờ đoán ra được chuyện gì rồi, quan lại nhìn nhau, ánh mắt khiếp sợ. Vân Sơ không có phản ứng gì, cùng Lý Thận tiếp tục chơi cờ vây, thấy Lư Chiếu Lân vẫn còn đứng bên cạnh che ô, nhíu mày:" Công việc của ngươi đã làm xong chưa? Đừng quên số ngày người hẹn với ta."
Lư Chiếu Lân nói như khóc:" Hạ quan lúc này ở bên huyện tôn thì hơn!"
Lời vừa dứt thì tiếng pháo vừa mới lắng xuống một chút lại vang lên, lần này điểm pháo rơi gần huyện nha Vạn Niên hơn nữa, thậm chí chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy đạn pháo đen xì xì bay qua trên đầu.
Huyện nha lần nữa hỗn loạn, Lý Thận đánh rơi cả hộp cờ, cờ đen vương vãi khắp nơi.
Tên mái nhà, sai dịch hô:" Huyện tôn, dịch trạm Trường An bị tấn công rồi!"
Tiếng nổ lần này rất gân nha môn rồi, một đám quan lại quỳ xuống, xin huyện tôn xuống địa lao đề phòng bất trắc, bên trong huyên nha còn thế, bên ngoài càng tiếng kêu khóc dậy đất.
Những loạt pháo đầu tiên, bách tính mới đầu còn tưởng là tiếng sấm thôi, đến khi có những người chứng kiến từng quả cầu sắt đen xì từ trên trời giáng xuống, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, rồi nhà cửa sụp đổ trước mắt, hoảng loạn bắt đầu lan truyền. Người xe tranh đường, giãm đạp lên nhau mà chạy, người chạy xuôi, kẻ chạy ngược va vào nhau, dọc đường trẻ con khóc tìm mẹ, mẹ chạy ra đường tìm con, tiếng khóc vang vọng trời xanh. Đường xá đang náo nhiệt, chẳng mấy chốc mà vứt đầy những thứ người dân chạy loạn bỏ lại, hàng hóa, đồ dùng, tình hình thoáng cái hỗn loạn tới cực điểm.
Những chỗ khuyết trên cổng thành, người người đua nhau lao ra như thác, không cần biết chuyện gì, chạy ra chỗ đồng không mông quạnh tốt hơn.
Từ xa xa những cột khói bốc lên, kèm theo những tiếng nổ kinh thiên động địa, tựa như tận thế đến nơi, mỗi một tiếng nổ lại khơi lên một hồi hỗn loạn, người người chạy trốn va vào nhau ngã thành đống trên đường, chẳng biết va phải ai, chẳng quan tâm đánh rơi thứ gì, cứ vậy gào khóc chạy tiếp, vài người không chạy thì cũng quỳ xuống hướng lên trời cầu khẩn, không thì cúi mặt xuống chổng mông lên trời chịu trận.
Khủng hoảng bao giờ cũng cần một quá trình thích ứng.
Người bất lương bắt đầu được tổ chức lại, xuất hiện ở khắp nơi, từ trên đường, trên tường phường, ở khắp nơi đều thấy bóng dáng mặc áo đen giáp da, tay cầm hoành đao đứng gác. Chưa bao giờ bóng dáng áo đen đó khiến người ta yên tâm hơn thế, chưa bao giờ tiếng còi toét toét vang vọng kia lại thân thương như vậy. Hỗn loạn nhanh chóng được trấn áp, tiếng la hét ít dần, bách tính vẫn hoảng sợ bước chân vội vã chạy về phía phường của mình, không còn chạy loạn xạ không mục đích nữa.
Phường chính, lý trưởng xuất hiện tên tường phường nhà mình cùng tráng đỉnh, giúp người bất lương kiểm soát tình hình.
Các bất lương soái cưỡi ngựa chạy trên đường, hướng tới nơi bị tập kích, rất nhanh bọn họ nhận ra những thứ đạn pháo kia cơ bản chỉ bay vào những đại viện tường cao, dù một số nhà bách tính trúng đạn thì cũng chẳng qua là tai bay vạ gió, không phải cuộc tấn công bừa bãi.
Không có tiếng trống dọn đường, không có hiệu lệnh phong tỏa các cổng thành, không có cấp lệnh triệu tập quân đội, kỳ thực là không có bất kỳ mệnh lệnh nào truyền ra từ nha môn, từ đầu tới cuối chỉ có tiếng còi của người bất lương chạy khắp nơi duy trì trật tự, tránh có kẻ lợi dụng cơ hội trộm cắp làm việc bất chính, xua đuổi người dân khỏi những nơi có nguy cơ cao.
Tiếng pháo vẫn nổ vang, thành Trường An trải qua một ngày đặc biệt nhất, chưa từng có tiền lệ từ khi xây dựng lên.