Q7 - Chương 337: Trong mắt ta chỉ có quân hầu.
Q7 - Chương 337: Trong mắt ta chỉ có quân hầu.Q7 - Chương 337: Trong mắt ta chỉ có quân hầu.
Bách tính Trường An không thiếu người to gan, nhiều đao khách thường xuyên theo thương đội đi Tây Vực, lớn gan tìm tới những nơi bị "trời phạt", rất nhanh nhận ra, chuyện này chẳng liên quan gì tới ông trời, cũng chẳng liên quan tới người dân mỗi ngày kiếm trăm đồng như họ.
Càng có những kẻ hiếu sự tránh xa rồi liền bắt đầu đứng trên nơi cao xem náo nhiệt.
Có người xem náo nhiệt thì có những kẻ cơ hội không sợ chết chạy tới bán ít đồ ăn, nước uống, thế là dân dần người mò ra ngoài xem náo nhiệt càng đông.
Tới khi các phường chính, lý trưởng nhận được tin từ người bất lương, biết chỉ có các đại trạch mới gặp họa thì cổng phường cũng mở ra, cho phép bách tính ra vào, dù sao thì cơm vẫn phải ăn, Trường An vẫn còn nhiều người ngày nào không đi làm thì ngày đó đói.
Vân Sơ không muốn nuôi dưỡng Trường An như bông hoa trong lồng kính, dùng hết khả năng bảo hộ nó, che chở nó khỏi mọi phong ba, vì thời gian đầu y từng làm thế, kết quả không tốt chút nào.
Khi đó trong mắt Vân Sơ, bách tính luôn ở phe yếu thế, cho nên y trừng trị tàn khốc những kẻ hút máu bách tính, treo xác chúng, khắc tên lên xương đời đời sỉ nhục làm chùn chân kẻ khác. Đến lúc trông bông, y cũng phát lương thực cả năm cho bách tính, để bọn họ không cần lo lắng gì, đảm bảo cuộc sống.
Hậu quả bách tính được bảo vệ quá tốt, sinh ra hèn nhát, yếu đuối, thậm chí còn vì vài đồng của đám huân quý mà đâm sau lưng y.
Bởi vậy Vân Sơ thay đổi, Trường An cần phải trải qua sóng gió, kiếp nạn cần gặp vẫn phải gặp, thậm chí có lúc y chủ động không làm gì cả, nhìn vào như người ngoài cuộc, chỉ ra tay khi tình thế mất kiểm soát.
Có vẻ hiệu quả không tệ, đến trưa thành Trường An xuất hiện một kỳ cảnh, một bên là cảnh tượng hỏa pháo oanh tạc, sập nhà chết người, bên kia là cảnh rao bán hàng không dứt, náo nhiệt vô cùng.
Hai cảnh tượng phân chia rõ ràng, cứ như không phải cùng một thế giới.
Không cần nói đâu xa, cách đây không lâu Bách ky ti còn xông vào Hoàng Thành chém giết máu chảy thành sông kia kìa, kết quả huyện tôn kê một cái ghế ngồi trước Hoàng Thành, rồi sau đó thế nào ai cũng biết, đám người đó chỉ dám chém giết bên trong thành, không kẻ nào dám ra ngoài chém giết bách tính.
Lần này cũng vậy, tin tức truyền đi rất nhanh, trúng đạn pháo, chết người chỉ là đại hộ thôi, không liên quan gì tới bách tính, huyện tôn còn đang ngồi chơi cờ trong huyện nha, không việc gì phải sợ hết.
Bách tính Trường An có kinh nghiệm xem náo nhiệt phong phú lắm, mới đầu hoảng sợ vì không hiểu tiếng nổ khủng khiếp kia là gì , sau hiểu rồi, chẳng phải là dùng ném thuốc nổ vào nhà nhau sao? Chỉ cần hiểu được là tốt, cứ tưởng là ông trời giáng sấm sét xuống chứ, chẳng qua là thuốc nổ thôi, cái thứ đó ở Trường An hiếm lạ lắm ấy, nhiều người xấu hổ vì hành vi vừa nãy.
Tránh xa mấy cái đại hộ ra thì buôn bán bình thường.
Đó là sự tự tin của người Trường An, bách tính tin tưởng, cho dù sau chuyện này, Đại Đường thay triều đổi đại cũng chẳng làm sao, chẳng liên quan gì tới bọn họ hết, bất kể ai làm hoàng đế, mai tới cửa hiệu mình thu thuế vẫn là tên thuế quan mặt rỗ khắc bạc.
Chứ sao nữa, nhìn tên kia phóng uế bừa bãi bị người bất lương đánh đòn kia, huyện tôn đang tuyên truyền nếp sống mới, đề cao văn minh mà ngươi dám làm thế à?
Nhưng nói thật tuyệt đại đa số không hiểu hai chữ "văn minh" mà huyện tôn nói là gì, thế những chỉ cần có kẻ dám hỏi, tên không biết kia sẽ phất tay áo bỏ đi, làm ra vẻ không thèm nói chuyện với loại thiếu kiến thức.
Vân Sơ đánh cờ vây suốt ngày.
Thời khắc này huyện nha huyện Vạn Niên đã chật chội tới mức đến cả chỗ đứng chân cũng không có, tựa hồ toàn bộ đại hộ Trường An đã đều kéo tới đây rồi, già trẻ nam nữ lớn bé có hết. Vài người đầu tóc xơ xác bẩn thỉu như chui dưới đất lên, rõ ràng kẻ nào kẻ nấy sợ muốn chết, nhưng trên mặt phải rặn ra nụ cười, chỉ cần Vân Sơ đặt cờ xuống là tiếng hò reo nịnh bợ không dứt.
Trải qua rất nhiều kiếp nạn, đại hộ Trường An hiểu ơn ai hết, phàm mỗi khi có họa, đứng sau lưng Vân Sơ là an toàn.
" Tránh đường, tránh đường!" Trương Giáp dẫn đám nha dịch, người bất lương đi vào, hò hét quát tháo:
Vân Sơ quay đầu lại liền nhìn thấy Vũ Thừa Tự toàn thân bụi bặm, ánh mắt ngay lập tức nhìn đứa bé mũm mĩm trong tay hắn, đưa bé này to gan lắm, đông như thế mà chẳng biết sợ, ngủ yên lành trong lòng Vũ Thừa Tự.
Vũ Tam Tư đầu quấn băng, máu trên mặt chưa lau đi, một cái tay treo lủng lắng trước ngực ... À cái này là lỗi của Vân Sơ, không liên quan tới hỏa pháo, ai bảo y thường làm tháo khớp tay người ta chơi, khiến bây giờ Vũ Tam Tư hơi chút là bị trật khớp.
Vân Sơ đứng dậy chỉnh lại khớp tay cho Vũ Tam Tư, hỏi Vũ Thừa Tựa:" Sao bế nó tới đây, mẹ đứa bé sao rồi?"
Vũ Thừa Tự gian nan nói:" Nhà sập, nàng không qua được."
Vân Sơ phất tay:" Đưa đứa bé vào quan giải của ta đi."
Vũ Thừa Tự chưa qua cơn hoảng loạn, không dám vào nhà nữa:" Hạ quan đứng hầu bên quân hầu."
" Cũng được ... Tạp dịch, mau đi mời một ít vú nương tới đây. Các ngươi không ăn không ăn không uống không sao, nhưng bọn trẻ không chịu nổi, vào trong quan giải của ta mà nghỉ ngơi, ta không tin có kẻ dám khai hỏa nhắm vào huyện nha huyện Vạn Niên."
Tức thì một đám phụ nhân bế con khóc lóc tạ ơn, chạy vội vào quan giải của Vân Sơ.
Vân Sơ nhất thời không còn hứng thú chơi cờ nữa, hỏi tình hình tổn thất ở Trường An ra sao, Trương Giáp tiến lên bẩm báo. Phủ Ung vương Hiền rộng lớn tan nát, phủ Thái Bình công chúa xa hoa bị cháy thành than, cả phủ Ngự sử đại phu Hoàng Ngọc chạy thoát không tới mười người, Phổ An công chúa trúng đạn pháo chết tại chỗ ...
" Phủ Đậu quốc công cháy rừng rực, người bên trong muốn thoát ra, nhưng đại môn không sao mở được, đều bị thiêu cháy. Vân hầu, mỗ gia muốn hỏi ngài, vì sao hỏa tuần phô không tới cứu hỏa, lại đi dùng thủy xa tưới lên nhà láng giếng vì sao?"
" Vân hầu, ngài là lưu thủ Trường An, ngài không thấy cần phải giải thích cho bọn ta hay sao?”
Đột ngột có âm thanh không hài hỏa vang lên, ai nấy vội vàng né tránh như sợ bị vạ lây, chỉ thấy một người mặt đen xì râu tóc cháy xém phẫn nộ vừa đi vừa quát tháo.
Vân Sơ quay đầu nhìn thì ra là Quang lộc đại phu Sử Nhân Cơ:" Ta và ngươi đều biết chuyện này do ai làm."
" Bệ hạ không thể sai, thế nên ngươi phải tự nhìn lại bản thân, xem xem mình có chỗ nào làm không tốt, sau đó tới chỗ bệ hạ mà thỉnh tội, la hét ở đây không ích gì đâu."
Sử Nhân Cơ hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, nhưng không làm gì được cả, vì đúng thế, hoàng đế không thể sai, vậy thì người sai chỉ có thể là bọn họ. Nói cách khác, có chết cũng chẳng kêu ai được, xung quanh bắt đầu có tiếng khóc thút thít.
" Câu này không chỉ nói với Sử đại nhân, còn nói với tất cả các ngươi đấy, đặc biệt là huynh đệ các ngươi, sau này hoàn toàn quên chuyện xảy ra đi."
Vân Sơ vừa nói vừa dùng ngón tay trêu đùa bàn tay nhỏ xíu đứa bé trong lòng Vũ Thừa Tự, vô sự bài y tặng đeo trên cổ đứa bé này:" Đừng đem nguyên nhân mẹ nó chết nói cho nó."
Vũ Thừa Tự nước mắt ngắn dài:" Trong phủ trên không dưới trăm người..."
"Ta cảnh báo các ngươi rồi." Vân Sơ giống như nói với huynh đệ Vũ thị, lại giống như nói với tất cả người xung quanh:" Không ai là không thể thay thế, không ai là không thể thiếu, đừng quá kiêu ngạo, từ khi các ngươi làm trái ý nguyện bệ hạ đi vào xưởng số hai xem hỏa pháo, nghiên cứu hỏa pháo, chứng tỏ trong mắt các ngươi không có bệ hạ.”
" Vậy thì hôm nay bệ hạ lấy mạng các ngươi, cũng đừng kẻ nào thấy oan uổng, đó là chuyện công bằng thôi, sau này bệ hạ không nói tới chuyện này, các ngươi coi như chưa từng xảy ra đi, đừng nên có suy nghĩ nào khác trong lòng."
" Ta đoán chừng hôm nay không ai dám về phủ đâu, vậy thì ở tạm huyện nha một ngày, đợi tới khi hỏa pháo rút khỏi Trường An hãy về."
Nói xong thấy trời không sớm nữa, phải về rồi, liền cưỡi ngựa Ô Chuy, như mọi khi, dẫn theo một mình Ân Nhị Hổ về nhà.
Khi đi qua dịch trạm Trường An, nơi đó thanh đống đổ nát, không ít hỏa tuần phô và người bất lương đang lục lọi tìm kiếm người còn sống.
Có điều thấy mấy tên Bách ky ti đứng đó, Vân Sơ đoán chừng là tìm thấy người sống cũng khó mà sống được, gọi một bất lương soái tới nói:" Nếu thấy quan lại, tạp dịch của dịch trạm còn sống thì phải bảo vệ họ, người khác không cần."
" Huyện tôn, người của chúng ta chạy hết rồi ạ." Bất lương soái bẩm báo:" Từ lúc thấy người của Bách ky tỉ xuất hiện ở phụ cận, dịch thừa đã có tám phần hỏa kế nghỉ phép, đến khi trạch viện thành nam vừa bị oanh kích, dịch thừa dẫn số người còn lại chạy hết."
Vân Sơ nhất thời không biết nên khen tên đó nhanh trí hay nên chửi hắn tự tiện rời bỏ chức vụ nữa, thôi, hôm nay là ngày đặc biệt, ai qua được không cần truy cứu nhiều.
Thành Trường An khôi phục trật tự tương đối rồi, đường phố không còn cảnh tấp nập như mọi khi, song không có tình trạng hoảng loạn, người có việc cần ra khỏi nhà làm việc vẫn vội vã tranh thủ làm nốt việc, các phường thị tráng đinh cẩn thận trông chừng, mọi người rút hết về các phường rồi.
Ngoại trừ người đi đường thấy Vân Sơ vái lạy nhiều hơn một chút thì không có gì quá khác biệt, đi qua rừng trúc không thấy gia đình nhà gấu khoang đâu, có lẽ sợ quá chạy đâu mất thôi, không đáng lo, vì Vân thị vẫn bình an vô sự.
Về tới nhà thì Cừu Phì đã chuẩn bị xong nước tắm, trong phòng tắm còn chuẩn bị hoa quả tươi và trà nóng. Vân Sơ ném y phục, nhảy ùm xuống ao nước lắn xuống ao rất lâu mới trồi lên thở dốc, nhưng không chỉ có một cái đầu, bên cạnh y còn có một cái đầu nữa.
Buông một tiếng thở dài, Vân Sơ lấy khăn tắm quấn quanh hông, giọng hơi khàn:" Công chúa quá phóng túng rồi."
Sóng nước dập dờn không thể che lấp thân thể trần truồng trắng trẻo của Thái Bình, nàng từ từ trồi dưới nước lên, hơi nóng ngấm vào trong da dẻ mịn màng ửng lên sắc hồng dụ hoặc, nước chảy qua mặt nàng, qua cổ nàng, qua bờ vai, qua cặp vú trắng hông. Ngực nàng không lớn, nhưng hình dáng ưu mỹ, nhòn nhọn như búp măng, trơn láng như gốm sứ.
Tuy còn nhỏ, nhưng nàng là một nữ nhân biết ưu điểm của mình ở đâu, vì ngực nhỏ, nàng hơi cúi xuống, uốn cong lưng ngọc, nhờ thường xuyên cưỡi ngựa, bờ mông đã tròn trịa nảy nở, nửa lộ trên mặt nước, nửa giấu phía dưới, để sóng nước vỡ vào mông, tạo thành cảnh tượng dâm mỹ biến thái.
Hơi nước bốc lên khiến cho mọi thứ dưới ánh đèn đều trở nên mờ mờ ảo ảo, khơi gợi trí tưởng tượng, ánh mắt Vân Sơ không kìm được nhìn xuống đó.
Thái Bình sà vào trong lòng Vân Sơ, nắm tay y đặt lên gò tuyết trắng ngần, thấy tay Vân Sơ muốn rụt lại, nàng nắm chặt hơn, dùng tay y bóp nhẹ ngực mình nụ đào nhỏ ửng hồng săn cứng nhô lên, ánh mắt long lanh như có ngước nhìn Vân Sơ:" Tiểu Điểu Nhi luôn lo lắng ta nhìn trúng Vân Cẩn, sau lại sợ ta thích hắn, hắn không biết rằng, trước tới giờ, người ta thích chỉ có quân hầu."