Q7 - Chương 339: Quyền uy không thể bị khiêu chiến.
Q7 - Chương 339: Quyền uy không thể bị khiêu chiến.Q7 - Chương 339: Quyền uy không thể bị khiêu chiến.
Thái Bình được mấy cung nữ to khỏe khiêng ra khỏi Vân thị, tới một gian nhà trong phường Tấn Xương, nằm sát chân chùa Đại Từ Ân, cạnh ao sen, đây chính là nơi cho thiện nam tín nữ thuê trọ để bái Phật. Đợi khi đặt nàng lên một cái giường cực lớn, một vị ma ma già trong phòng địch thân cởi khăn tắm quấn trên người Thái Bình.
Chẳng có chút phản ứng nào, Thái Bình như một đứa bé, trần truồng nằm trong chiếc khăn lớn, mắt có chút thất thần nhìn trần nhà, hỏi:" Ta có đẹp không?"
Vị ma ma già vừa mặc yếm lót cho Thái Bình, vừa khẳng định chắc nịch:" Công chúa xinh đẹp nhất thiên hạ."
Thái Bình ngồi bật dậy, giọng có chút hờn giận:" Ta xinh đẹp như thế, vì sao ánh mắt y nhìn ta giống như nhìn đứa bé?"
Ma ma già tận tâm buộc dây yếm cho nàng:" Vì người đó thấy bản thân là trưởng bối của công chúa."
Thái Bình ỉu xìu, nàng muốn nổi giận mà không giận nổi, muốn phản bác cũng không nói được ra lời, toàn thân bứt rứt khó chịu, đành chấp nhận sự thực đó:" Ngươi nói đúng, thực ra y là một trưởng bối tốt, lần này ta có lỗi với y rồi."
Ma ma già mơ hồ nhận ra điều gì, chuyện này nghĩ qua có vẻ vô lý, nhưng bà không thể không cẩn thận, nhỏ giọng nói:" Công chúa là long tử phượng tôn, ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng bới tình cảm nam nữ..."
Thái Bình nằm úp lên giường, mặt dán vào chiếc khăn lông lớn, hai cái chân láng mịn như ngọc cong lên, gần như ép vào mông nàng, có vẻ chẳng nghe thấy ma ma già đó nói gì, lẩm bẩm một mình:" Có người không giống với những kẻ khác..."
Ma ma già ngừng mặc y phục cho Thái Bình, ngồi xuống bên giường, nói:" Công chúa nếu như muốn sau này quyền khuynh thiên hạ giống hoàng hậu, trong mắt công chúa nên coi tất cả mọi người đều như nhau, không cho phép một người nào khác biệt tồn tại."
Thái Bình xoay người lại nhìn ma ma già, đột nhiên hỏi:" Có phải mẫu hậu thích Vân Sơ không?"
Ma ma gia hoảng hốt:" Công chúa không nên nói lời vô căn cứ như thế."
Thái Bình cười khanh khách:" Nếu như không phải mẫu hậu có tình ý với Vân Sơ, y mặc dù khó giết nhưng đâu phải không giết nổi, vậy mà hai mươi năm qua cứ để y còn sống."
Ma ma già thấy Thái Bình cười rất ngây thơ nên không đáp lời nàng, nếu Vân Sơ mà dễ giết như thế thì hoàng hậu đã ra tay từ lâu rồi, chuyện này căn bản chẳng liên quan gì tới việc thích hay không thích Vân Sơ.
Chỉ là giết Vân Sơ sao, người càng thông minh, sẽ càng không dám nảy ra suy nghĩ đó.
Sáng sớm hôm sau Vân Sơ vẫn tới huyện nha huyện Vạn Niên giống như mọi ngày, Ân Nhị Hổ đã đợi trước, thì thầm vài câu vào tai y, mặt Vân Sơ thoáng biến sắc nhưng không ra lệnh gì cả.
Ở trong thành, rõ ràng không khí cuộc sống trầm lắng hơn hẳn, mọi người ra đường ít nhiều mang vẻ lo âu, cẩn trọng, đường xá Trường An hiếm một lần không bị tắc, người vào thành lác đác, điểm đáng mừng là không có cảnh người người gồng gánh chạy khỏi thành, tuy có, nhưng rất ít.
Chỉ có điều huyện nha bây giờ chẳng khác gì cái trại nạn dân, chật chội đông đúc, không còn chỗ mà chứa nữa, người tràn ra tới tận cổng, nào là tiếng trẻ con khóc, tiếng phụ nhân la hét, tiếng nam tử quát mắng, ồn ào nhốn nháo.
Dưới sự uy hiếp của hỏa pháo, những người trước kia ăn trên ngồi chốc, bây giờ biểu hiện ra cũng chẳng ưu nhã hơn bách tính bình dân.
Trước đại môn huyện nha bày sáu khẩu hỏa pháo, bên cạnh mỗi khẩu có bốn người, một người cầm đuốc, một trông đạn pháo, một người cầm chổi lau chùi, một người cuối cùng thì hông gài ngòi nổ hỏa pháo ngắn dài khác nhau, trong tay cầm một chiếc lá cờ nhỏ.
Đại đô đốc Bách ky ti Trường An là Hòa Xuân ngồi trên chiếc ghế lớn, áo choàng đỏ rực phía sau gần như che hết cả ghế, khiến nhìn qua giống như hắn đang đứng tấn, trông vô cùng quái dị.
Vân Sơ vừa mới tới trước huyện nha, Hòa Xuân liền phất lá cờ đỏ trong tay, đám Bách ky ti bên cạnh hỏa pháo bắt đầu bận rộn. Tức thì tiếng la hét gào khóc vang trời, người gào khóc người cuống cuồng bỏ chạy, Bách ky ti từ bốn phía ùa ra chặn đường, đám nam nữ già trẻ đó lại quay đầu, chen chúc nhau chạy vào huyện nha.
Xung quanh huyện nha huyện Vạn Niên không bóng người qua lại, chợ Đông không ai làm ăn. Vân Sơ nhảy xuống chiến mã, lững thững đi về phía Hòa Xuân.
Hòa Xuân tức thì thấy sát khí ngập ngụa bao phủ toàn thân, hắn đứng lên hướng về phía Vân Sơ hô lớn:" Bệ hạ hỏi..."
Vân Sơ dừng bước, khom lưng chắp tay:" Thần đáp."
" Trẫm có tàn bạo không?"
" Kẻ dám vuốt râu rồng chết cũng chẳng có gì đáng nói."
" Vì sao ngươi khoanh tay ngồi nhìn, có phải muốn nuôi dưỡng danh vọng?"
" Bệ hạ nói thế thật vô lý."
Hòa Xuân quay trở lại giọng bình thường của mình, nói:" Bệ hạ hỏi xong."
Vân Sơ đứng thẳng lên, nhìn chằm chằm Hòa Xuân:" Đứng ép ta đánh ngươi vào lúc ngươi đắc ý nhất."
Lúc này hỏa pháo đã được nhồi xong thuốc nổ, đạn pháo cho vào nòng, cắm dây dân cháy, chỉ còn đợi bước cuối cùng là châm lửa nữa thôi, Hòa Xuân nói với Vân Sơ:" Mặc dù bản quan không biết ý của bệ hạ thế nào, nhưng nếu như lúc này quân hầu châm lửa phát xạ sáu khẩu hỏa pháo này, bản quan tin rằng bệ hạ sẽ càng thêm xem trọng quân hầu."
" Bản hầu năm mười lăm tuổi đã được bệ hạ xem trọng rồi, nay bệ hạ xem trọng ta hơn hai mươi năm, chẳng liên quan gì tới việc bản quan có châm hỏa pháo hay không."
Nói rồi Vân Sơ đi tới bên từng chiếc hỏa pháo rút dây dẫn cháy ra, cả đám Bách ky ti đứng trơ ra đó, mắt nhìn Hòa Xuân đợi lệnh.
Tới khi Vân Sơ rút hết dây dẫn cháy ném trả lại pháo thủ, dẫn ngựa Ô Chuy đi vào huyện nha, Hòa Xuân nắm chặt lá cờ nhỏ trong tay, không có bất kỳ hành động gì.
Vân Sơ đi tới đâu người dạt ra tới đó, xung quanh hết sức im lặng, tới hậu đường người càng đông hơn, tiếng khóc lóc thút thít khắp nơi.
" Huyện nha có cái ăn, ai đói thì đi ăn đi, toàn một đám vô dụng, đến con cái mình cũng không biết trông coi, để chúng khóc lóc thế à? Cả đám phụ nhân nữa, không được khóc, đây là huyện nha, là nơi làm việc, khóc lóc hỗn loạn như thế còn ra thể thống gì?"
Vũ Thừa Tự vẫn nguyên cái bộ dạng hôm qua đi tới bên cạnh Vân Sơ, chỉ có điều không còn hoàng sợ nữa, mặt âm trầm:" Quân hầu, kiếp nạn đã qua chưa?"
Vân Sơ hừ lạnh:" Ngươi chắc chắn khó thoát kiếp nạn, chỉ là không phải lúc này."
Sử Nhân Cơ dậm chân:" Loạn rồi, loạn rồi, cứ để như thế này thì không còn phép tắc không con trên dưới gì nữa."
Vân Sơ mặc xác ông ta lải nhải, có những kẻ chẳng bao giờ hiểu rõ thời cuộc, chỉ nói:" Cục diện hiện giờ đã tốt hơn dự liệu của ta rồi."
Vũ Thừa Tự hít sâu một hơi, cắn răng nói:" Hạ quân tới tiền sảnh làm việc."
Vân Sơ gật gù:" Đôi khi cần có tinh thần của lưu manh vô lại như thế."
Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh tức thì phất tay với quan lại các phòng của huyện Vạn Niên đang nấp sau hậu đường:" Tới giờ làm việc rồi, ai vê chỗ người nấy, những người không liên quan không được phép ồn ào, ảnh hưởng huyện nha làm việc."
Sự xuất hiện của Vân Sơ đem lại tác dụng ổn định tinh thần rất lớn, dù ngoài kia nòng pháo vẫn chĩa vào huyện nha, mọi người tự giác chuyển chỗ, đám trẻ con hôm qua được ở tạm trong quan giải của Vân Sơ được đưa đi, phần đông tụ tập ở sân, nhường quan giải cho quan lại làm việc.
Đúng lúc chuyện dần ổn định thì tiếng hỏa pháo bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng gầm mãnh liệt, Lư Chiếu Lân hét to nằm ngay ra đất, những người khác ôm đầu ngồi xuống theo, đám phụ nhân gào khóc thảm thiết, đám trẻ con sợ tới thần kinh hoảng loản, vừa khóc gào vừa chạy. Chỉ có Vân Sơ đứng thẳng tắp, đôi mắt nhen lên ngọn lửa cuồng bạo, quay người đi vào quan giải.
Tên vương bát đản Hòa Xuân đó không bắn vào huyện nha, nhưng tiếng hỏa pháo đã khiến trật tự mà Vân Sơ vừa tổ chức được đã trở thành hỗn loạn không kiểm soát nổi, đây chính là hành vi khiêu chiến quyền uy của y rồi.
Lát sau Vân Sơ tay câu trường mâu, hông đeo hoành đao, lưng gài cường nỏ, mặt lạnh như băng bước chân kiên định quan giải đi thẳng ra tiền viện, một đám người bất lương bảo vệ xung quanh thấy thế cũng tuốt vũ khí hò hét đi theo sau, mới đầu chỉ vài người sau đó vài chục người, bất kỳ ai còn đứng lên đường đều siết chặt tay đi theo Vân Sơ.
Lư Chiếu Lân đang nằm dưới đất cuống cuồng bò dậy, nhưng hai chân đã mềm nhũn không chống đỡ thân thể ngã xuống, hét to một tiếng, lấy toàn bộ nghị lực khắc phục sợ hãi đuổi theo, nếu hôm nay huyện tôn đại khai sát giới giết người Bách ky ti, e sẽ thành đại họa ...