Q7 - Chương 340: Ngu Công dời núi.
Q7 - Chương 340: Ngu Công dời núi.Q7 - Chương 340: Ngu Công dời núi.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Sáu nóng pháo nhổng cao, hướng phía không trung huyện nha huyện Vạn Niên, phát ra tiếng gầm dữ dội, bắn ra những quả đạn pháo đen xì vào rừng trúc phía sau huyện nha, phát ra tiếng nổ lớn.
Pháo bắn liền ba đợt mới dừng, tiếng đạn pháo lắng xuống, bốn bề tĩnh lặng như tờ, đây là thiên uy không gì có thể ngăn cản, một khi lên tiếng là vạn vật phải câm lặng.
Mỗi lần pháo nổ là trái tim Hòa Xuân rung theo, trước kia hắn từng thử nghiệm hỏa pháo không ít lần, nhưng chỉ bắn vào ngọn đồi vô tri không có cảm giác gì, lần này bắn hỏa pháo trong thành mới chứng kiến đầy đủ uy lực của nó, pháo bắn tới đâu, hắn có thể cảm nhận sự khiếp sợ lan tỏa trong không khí.
Vật này quả nhiên không thể rơi vào tay người ngoài, ai dám nhòm ngó phải trả giá. Khi nhìn thấy bóng dáng Vân Sơ thấp thoáng sau đại môn huyện nha Vạn Niên, bước chân vội vã, Hòa Xuân không kim nổi đắc ý, hắn không tin với uy hiếp to lớn này, Vân Sơ còn có thể ngông nghênh được, thời đại của cái dũng thất phu qua rồi, vạn nhân địch thì sao? Không chịu nổi một quả đạn pháo, y sẽ phải cúi đầu, Trường An sẽ phải cúi đầu, trước thiên uy này tất cả phải cúi đầu. Hòa Xuân đang định dùng tư thế uy nghiêm nhất tiếp nhận ... ý nghĩ vừa tới đó thì thân hình Vân Sơ hơi khựng lại, tiếp đó một cây trường mâu ném ra như sấm sét. Hòa Xuân kinh hồn bạt vía nghiêng người né tránh, tên Bách ky ti phía sau táng mạng ngay tới chỗ, không kịp kêu một lời. Cái gì, dám tấn công bản quan, cơn giận bùng lên trong lòng Hòa Xuân, tuốt đao quát lớn: " Vân hầu! Ngài có biết ...' Viu ! mũi nỏ bay tới, Hòa Xuân chém keng một phát, đao vừa chém xuống chưa kịp thu chiêu thì khóe mắt thấy Vân Sơ ném nỏ đi, giơ cái nỏ khác bắn ngay, hắn chỉ kịp xoay người một cái, nỏ sượt qua vai trái lấy đi mảng thịt lớn, hắn kêu đau đớn, tích tắc đó nhận ra, Vân Sơ muốn giết mình. Mấy tên thân binh kéo tới chắn trước mặt Hòa Xuân, một số xông về phía Vân Sơ, qua bóng người lố nhố, Hòa Xuân thấy Vân Sơ tuốt hoành đao xông tới như hỗ dữ, sau lưng y là mấy chục người bất lương mặc áo đen. Cổng quá chật, không đủ chừng đó người, bọn họ leo tường nhảy xuống, khí thế khiếp người. Không xong rồi! Hỏa pháo không làm tên Nhị Bách Ngũ đó sợ hãi mà phản tác dụng rồi. Hòa Xuân không sợ chết, hắn chỉ sợ làm hỏng việc của hoàng đế, nhiệm vụ của hắn là trừng trị những kẻ dám nhòm ngó hỏa pháo, tuyên dương thiên uy ... nếu để Trường An đại loạn, hắn chết trăm lần không đủ đến tội. Chỉ thoáng chốc suy nghĩ, Vân Sơ đã chém bay đầu một tên Bách ky ti, số còn lại bị người bất lương giết chết. Hết nhìn Vân Sơ tốc độ không giảm, lại nhìn sáu khẩu hỏa pháo, giờ mới nhận ra, cái thứ này uy lực vô song, nhưng nhược điểm quá lớn. Không hổ là đại đô đốc, Hòa Xuân quyết định rất nhanh, quát một tiếng "rút", tức thì toàn bộ người Bách ky tỉ rút đi như thủy triều. Vân Sơ tới nơi thì Bách ky ti đã lui sạch, chỉ để lại sáu khẩu hỏa pháo đen xì xì, nòng pháo vẫn còn bốc khỏi xanh. Số hỏa pháo này khỏi nói cũng biết thông qua Huyền Vũ Môn đưa vào Cung Thành, rồi từ Cung Thành chuyển vào Hoàng Thành. Vân Sơ đã biết Bách ky ti vẫn pháo vào thành Trường An, nhưng y không biết được số lượng cụ thể, không biết bố trí ở đâu, chuyện hỏa pháo một phần ty hiềm, một phần là vì không coi trọng, nên không chú ý . Quan lại đi theo Vân Sơ rời đại môn huyện nha chỉ có Vũ Thừa Tự và Lư Chiếu Lân, y quay sang lệnh bọn họ:
"Sai người kéo hỏa pháo về tiền viện huyện nha, nòng pháo hướng ra ngoài, kẻ nào vô cớ xông vào, bắn chết chúng." Lư Chiếu Lân hai chân chưa hết run rẩy, vừa rồi Hòa Xuân không lui chỉ sợ hôm nay Trường An một phen tắm máu, hai răng vẫn còn va vào nhau cầm cập:
"Bắn, bắn bọn chúng ấy ạ?" Vân Sơ rống vào mặt hắn:
"Chẳng lẽ chỉ có bọn chúng bắn ta, không cho ta bắn bọn chúng à?... Trương Giáp! Trương Giáp đâu rồi, phái người đi tìm tên đó về cho ta, phát động toàn bộ người bất lương tìm kiếm cho lão tử, thấy hỏa pháo trong phạm vi uy hiếp tới huyện nha đem về đây cho ta, kẻ nào ngăn cản khép tội ý đồ giết quan mưu phản giết không tha! Không còn vương pháp nữa rồi." Lư Chiếu Lân thấy huyện tôn lên cơn điên hùng hổ đi tìm người rồi, không dám ho he lời nào, vội vàng phái nha dịch kéo sáu khẩu hỏa pháo nặng nề về huyện nha, nói nhỏ với Vũ Thừa Tự:
"Vừa rồi Bách ky ti mà không lui thì ... suýt nữa thành đại họa, nhưng mà số hỏa pháo này để đây cũng dễ gây đại họa, Bách ky tỉ sao có thể bỏ qua." Vũ Thừa Tự nhìn sáu khẩu pháo chĩa nòng ra ngoài đầy tính uy hiếp: ebookshop.vn
"Quân hầu hơn chúng ta một bậc, cứ nghe theo là được." Có lẽ vì trong huyện nha có thêm hỏa pháo, cho nên người bên trong yên tâm hẳn, trẻ con không khóc nữa, phụ nhân cũng không còn nức nở muốn treo cổ, tới ngay cả đám nam nhân vô dụng thấy chuyện chỉ biết chạy, lúc này cũng thêm vài phần cứng cỏi. Khi không có sức kháng cự, mọi người chẳng qua là một đàn cừu non đợi giết mổ thôi, sau khi có chút sức đề khác rồi, những người trong cơn tuyệt vọng ít nhất không chịu ngồi yên chờ chết nữa, ít nhất địch tới cũng phải ngoạm cho bọn chúng một phát. Bọn họ tự phát lập ra đội tuần tra, đi quanh huyện nha Vạn Niên. Không sống được nữa thì giết con bà nó, đây chính là suy nghĩ lan khắp nha môn huyện Vạn Niên sau khi huyện tôn giết người cướp pháo trở về. Không lâu sau Hòa Xuân phái một người tới muốn nói chuyện với Vân Sơ, bị y trói luôn vào hỏa pháo, thế là suốt buổi sáng hôm đó, trong thành Trường An không có thêm tiếng pháo nổ nào nữa. Đến giờ cơm trưa, Vũ Thừa Tự bế nhi tử không buông tay, vẫn có thể linh hoạt gắp thức ăn cho Vân Sơ, lúc này đây hắn giống phụ nhân hiền huệ hơn một quan viên mãn cán. Thực sự nói ra, trong sự kiện pháo kích này, người tổn hại lớn nhất chính là huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư, không có một trong. Vũ Thừa Tự trừ đứa bé trong lòng ra thì lão bà, trưởng tử, tiểu thiếp gì đó đều bị bắn chết rồi. Cả nhà Vũ Tam Tư chỉ có mỗi mình hắn chạy ra được, cố chạy tới huyện nha huyện Vạn Niên, đến khi Hòa Xuân nổ pháo, trong huyện nha hỗn loạn, không biết xô đẩy va chạm ra sao ngất xỉu rồi, phải đưa tới thái y viện. Còn vê phần phủ Ung vương Hiền, Thái Bình công chúa, nhìn qua trông rất thảm, nhưng tổn hại nhân mạng về cơ bản không có, có chăng chỉ là một ít hộ vệ, nô phó, không thì là hoạn quan cung nữ. Đám cao môn đại hộ Trường An thì có chuẩn bị từ lâu, dưới tình huống đại môn bị vây chặt, người ta theo đường hầm chạy cả tới đây nhờ Vân Sơ che chở. Nhà phú quý đào đường hầm thoát hiểm là chuyện phải làm, chỉ có huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư là hộ ngoại lai, chẳng biết là chưa kịp làm hay là không có nữa, đến độ khi hỏa pháo oanh kích, đến chỗ né tránh cũng không có. Dù sao với Vân Sơ mà nói, lần này toàn chết người không đáng chết, kẻ đáng chết thực sự lại không sao. Vân Sơ bảo Vũ Thừa Tự ngồi xuống ăn cơm cùng y. Vũ Thừa Tự không từ chối, bế con ngồi xuống, dùng thìa nhỏ đút nước cơm cho con ăn, vừa nhỏ giọng nói chuyện với Vân Sơ:
"Quân hầu, rốt cuộc chuyện này phải nói thế nào, bệ hạ thế là làm sao, chẳng lẽ coi bản thân là Thiên Hoàng, là thần thật rồi, chỉ cần một người phạm lỗi là trừng phạt vô tội vạ như vậy hay sao?” Vân Sơ dừng đũa nói:
"Trong kinh phật mới có một câu chuyện, kể vua một nước nhỏ, vì chuyện rất nhỏ mà nổi giận, lật nhào bàn cúng, khiến thần trên trời không có đồ cúng để ăn. Vì thế thân không cho nước nhỏ đó có mưa, còn nói trừ khi xuất hiện một con chó có thể liếm được hết một núi bột, một chén dầu nhỏ có thể đốt gấy một sợi xích lớn, một con gà có thể mổ hết đống gạo cao như núi, như thế mới ban mưa cho nước đó." Cho nên có thể nói, người có quyền lực càng lớn thì càng hẹp hòi, bọn họ trừng phạt người khác không phải là trừng trị kẻ phạm lỗi, mà là để thể hiện quyền uy của mình."
"Hiện giờ xem như mục đích của bệ hạ đã đạt được rồi." Vũ Thừa Tự suy nghĩ một lúc liên hiểu những lời này, gắp thêm thức ăn cho Vân Sơ rồi lại ngồi xuống:
"Quân hầu, thực sự nếu hoàn thành được thành Cương Thiết, thành Phường Chức, thành Hỏa Du, thành Thạch Thán, thành Xa Mã... Thì sẽ có tác dụng gì không?"
"Ồ, nếu ngươi đã nghĩ được tới mức ấy, chứng minh rằng chuyến này gặp nạn với ngươi mà nói không phải là tai họa." Vân Sơ gật gù:
"Làm cho tốt vào, rồi ngươi sẽ thấy, rồi ngươi sẽ thấy, khi chúng ta phổ biến những cái đó, dù thần phạt, bách tính cũng có thể kháng cự lại một hồi." Vũ Thừa Tự không dám nói ra lời oán hận, không dám thể hiện ra chút căm phẫn nào, tuy hắn không hiểu hết những lời Vân Sơ nói, Khoa Phụ đuổi mặt trời, Ngu Công Dời núi, toàn là chuyện chống trời, là phản kháng mạnh mẽ nhất mà người phàm có thể làm được, không biết hiệu quả tới đâu, nhưng hắn vẫn lựa chọn tin vào lời Vân Sơ. Cầm bát cơm lên, Vũ Thừa Tự ăn ngấu nghiến một hồi, nhìn hắn ăn rõ ràng chỉ lùa cơm vào mồm rồi nuốt trợn nuốt trạo như chẳng nhai, đến khi không nuốt được nữa thì nước mắt nước mũi trào ra không sao kìm lại được:
"Quân hầu, lòng hạ quan đau lắm." Vân Sơ im lặng chốc lát, đưa tay vuốt nhẹ mũi đứa bé miệng còn chóp chép trong lòng Vũ Thừa Tự:
"Nước cơm sắp nguội rồi..."
- Giải thích Điển cố Ngu Công dời núi, Ngu Công huy động cả gia đình dời hai ngọn núi chắn đường trước ngõ nhà mình. Có kẻ chê cười cho ông là ngu xuẩn. Song ông vẫn quyết tâm làm vì cho rằng núi thì không thể cao tiếp, còn nếu đời ông làm không xong, thì vẫn còn đời con, đời cháu... sớm muộn ông sẽ hoàn thành.