Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1814 - Q7 - Chương 341: Sau Cuồng Phong Bạo Vũ, Cây Cối Đâm Chồi.

Q7 - Chương 341: Sau cuồng phong bạo vũ, cây cối đâm chồi. Q7 - Chương 341: Sau cuồng phong bạo vũ, cây cối đâm chồi.Q7 - Chương 341: Sau cuồng phong bạo vũ, cây cối đâm chồi.

Sau cái ngày thất thủ ở nha môn huyện Vạn Niên, hỏa pháo tiếp tục hoành hành ở Trường An đúng sáu ngày mới chịu dừng. Có điều lần này rõ ràng trừ phá nát một đống nhà cửa ra thì chẳng gây ra bao nhiêu thiệt hại sinh mạng, hơn nữa không dám bén mảng tới phạm vi năm dặm quanh nha môn huyện Vạn Niên, có một đám người hung hãn ngày đêm tuần tra, nhăm nhe thấy bóng dáng hỏa pháo là bắt lấy mang vê.

Thế nên thậm chí chợ Đông cũng đã bắt đầu hoạt động lại.

Dù sao mục đích thị uy của hỏa pháo vẫn đạt được rồi, thương cổ không dám vào Trường An, trong thành còn đỡ, ít nhiêu tận mắt chứng kiến hỏa pháo, hiểu được phần nào, còn người không dám vào thành hay bỏ thành chạy, đem tin đồn hỏa pháo lan đi, trong hình dung của họ, hỏa pháo không khác gì sức mạnh thánh thần trong truyền thuyết.

Ảnh hưởng gây ra bởi hỏa pháo là rất lớn, trừ kinh tế nhất thời đình trệ, tinh thần mọi người cũng bị tra tấn không nhỏ. Một ngày sau khi không còn tiếng hỏa pháo nữa, Vân Sơ hạ nghiêm lệnh, thành Trường An sau này không được đốt pháo trúc, không diễn rối pháo hoa, thậm chí không cho phép tùy tiện đánh trống. Thành Trường An quanh năm tưng bừng náo nhiệt, bây giờ thành nơi kiêng ky tiếng động mạnh, mọi người chú trọng đi nhẹ nói khẽ, nói chuyện lớn tiếng còn bị người khác ném cho ánh mắt thiếu thiện cảm. Sau cuồng phong bạo vũ, mặc không thể nói là mây tan mưa tạnh, bầu trời trong xanh trở lại, ít nhất thì đám yêu ma quỷ quái ẩn trong bóng tối đã có thể lộ diện rồi, trong đó không chỉ có Ôn Hoan, Lý Thừa Tu, Diêu Sủng, Chung Quỳ ... Đem so với bọn họ, kỳ thực huynh đệ Vũ thị, Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh, Trương Giáp đều chỉ là lực lượng bề nổi của Vân Sơ, thể hiện lực lượng quan phủ của y, nhưng những người đó không bao giờ có cơ may tiếp cận với hạch tâm Vân thị. Dưới sự nỗ lực không mệt mỏi của đám Ôn Hoan, Vân Sơ rốt cuộc đã hoàn thành bố cục lớn với toàn bộ thành Trường An. Hơn bốn trăm tám mươi mốt lý trưởng, phường chính của Trường An, toàn bộ do người của Vân thị, Ôn thị, Địch thị, Lý thị nắm giữ. Gần một nghìn bốn trăm chưởng cố lớn nhỏ cũng cơ bản do người bốn nhà đảm nhận, ngay cả thuế lại phụ trách thu thuế trong thành cũng toàn là người bốn nhà. Khi đại nạn ập tới, con người ta rất khó để ý tới con kiến bò trên mặt đất trong thế nào, khi sấm sét Lý Trị giáng xuống Trường An dần tan đi, người ta vẫn chú ý xem liệu sấm sét còn tụ lại không, chứ chẳng ai đi để ý trong nha môn xuất hiện không ít gương mặt mới. Bố cục xong xuôi rồi, cho dù trong hai huyện Trường An, Vạn Niên có những vị trí quan trọng không phải là người dưới tay y nữa, chỉ cần Vân Sơ nắm tuyệt đối những tiểu lại làm việc thực sự này, Trường An vẫn vận hành theo ý chí của y. Thế nên triệt để hoàn thành bố cục, Vân Sơ chẳng coi những vị trí mới xuất hiện sau đợt pháo kích ra gì nữa rồi. Vân Sơ rất thật thà đem những trí bị trống ở Trường An bẩm báo lên hoàng đế, không tự an bài người của mình vào đó nữa. Có điều với địa vị hôm nay của Vân Sơ, cho dù y không cần, hoàng đế cũng sẽ dựa theo nguyên tắc không quá đáng, để lại cho y vài vị trí, coi như dùng để vỗ về trái tim bị kinh sợ thời gian qua. Đồ của hoàng đế xưa nay phân chia theo một nguyên tắc, ta có thể cho, nhưng ngươi không thể cướp. Cung Cửu Thành cuối hạ đầu thu, thời tiết càng dễ chịu vừa lòng người. Khi bí thư giám Vân Cẩn dâng tấu sớ xin hoàng đế phái quan viên bổ sung cho Trường An của phụ thân tới trước mặt Lý Trị, có vẻ sợ hãi khác thường, không giống dáng vẻ trấn định điềm đạm thường ngày của hắn, đầu cúi xuống, tựa né tránh cái gì. Lý Trị nhận ngay ra sự khác thường, nên không vội xem tấu chương, nheo mắt nhìn Vân Cẩn:

"Phụ thân ngươi xưa nay là kẻ giỏi được nước lấn tới, bây giờ lại biểu hiện khiêm nhường như vậy, nói xem, lý do là gì?" Vân Cẩn đặt tấu sớ lên bàn hoàng đế, lau mồ hôi trán nói:

"Xin bệ hạ cho tả hữu lui ra."

"Xem ra có chuyện nghiêm trọng rồi." Lý Trị phất tay cho đám hoạn quan cung nga lui hết, chỉ còn lại đại thái giám Bình Xuân, đại đô đốc Thụy Xuân, đợi mọi người lui ra, khép cửa vào, hắn cúi người xuống hỏi:

"Nói đi, phụ thân ngươi đã làm chuyện gì khiến lẽ trời khó dung khiến ngươi sợ hãi như thế."

"Khi bệ hạ trừng trị những kẻ dám nhòm ngó trọng khí quốc gia, phụ thân thần vì tị hiềm, cho nên cố ý giảm bớt hộ vệ bên người ... Cho nên, cho nên khi tắm rửa bị người ta thừa cơ dùng kế." Vân Cẩn càng nói càng nhỏ, chuyện này ngay cả hắn khi nhận được tin cũng chết đứng hồi lâu, không rõ hoàng đế đón nhận tin này thế nào? Nhưng hắn thấy quyết định của phụ thân là đúng, chẳng thà tự bộc lộ tin này ra, nói cho hoàng đế biết còn hơn để hoàng đế biết qua người khác, khi đó chẳng biết câu chuyện biến thành thế nào: Lý Trị hiểu ra ngay:

"Mỹ nhân kế phải không? Kỳ lạ, bao năm qua đâu phải không có người dùng chiêu này với cha ngươi, trước giờ làm gì có tác dụng." Vân Cẩn quỳ rạp xuống đất:

"Gia phụ tâm trí kiên định, mỹ nhân kế chỉ là trò cười, vấn đề nằm ở mỹ nhân xuất hiện lần này ..." Trong con mắt sâu thăm thẳm của Lý Trị tựa hồ xuất hiện đốm lửa rồi, hắn biết cái tên Vân Cẩn nói ra nhất định sẽ kinh thiên động địa, ai? Chẳng lẽ là tỷ tỷ, cô cô hắn hay dùng mỹ nhân trong cung của hắn, giọng như quát:

"Nói ngay, là lão phụ nào?" Vân Cẩn nuốt nước bọt:

"... Là Thái Bình công chúa ạ, có điều gia phụ nhìn thấy công chúa thì ngay lập tức dùng khăn tắm lớn quấn nàng lại ... Á ..."

"Khốn kiếp! Vân Sơ, ngươi là thứ khốn kiếp ..." Lý Trị không nghe Vân Cẩn nói hết đã bùng nổ, rút đai ngọc ở hông ra, quất túi bụi lên người hắn, chiếc đai đó lót trong bằng lụa, bên ngoài khảm vàng ngọc, sức nặng không nhỏ, vì thế đánh lên người chỉ hơn còn hơn gậy gộc bình thường: Vân Cẩn không né tránh, vừa cắn răng chịu đòn, vừa cố gắng biện giải:

"Bệ hạ, gia phụ oan uổng..."

"Oan à?" Lý Trị quất đai lưng xuống vai Vân Cẩn mạnh tới mức văng cả bảo ngọc khảm trên đó, rống lớn:

"Tên Nhị Bách Ngũ đó xưa nay cơ cảnh như thế, lại không biết Thái Bình xông vào nhà tắm của y à? Cho dù bên cạnh y không có hộ vệ đi chăng nữa, với bản lĩnh của y lại không phát hiện ra Thái Bình nấp trong nhà tắm sao, y mà kém cỏi như thế thì đã bị người ta giết chết không biết bao nhiêu lần rồi."

"Tên vương bát đản đó cố ý, y muốn cười nhạo trẫm, y muốn cười nhạo trãm ..." Cứ mỗi một câu chửi là Lý Trị lại quất đai lưng xuống một lần, càng đánh càng mạnh, đai lưng có cạnh sắc cứa qua cổ Vân Cẩn, máu đỏ chảy ra, hắn phải đưa hai tay lên che mặt chịu đựng sự cuồng bạo này, cố gắng nói: "Bệ hạ, gia phụ với công chúa chỉ có lòng yêu thương của trưởng bối, không hề có tình nam nữ ... trong mắt gia phụ, Thái Bình chỉ như An Định, Vân Cẩm mà thôi ... Xin bệ hạ minh xét ..." Thế nhưng biện giải thế nào cũng không ý nghĩa, Lý Trị thậm chí dùng đai lưng đánh không còn đủ xả hận nữa, tới gần dùng thêm cả chân đá." Trẫm nghe là biết ngay mưu kế của hoàng hậu, trẫm biết, y chẳng lẽ lại không đoán ra, y rõ ràng có thể tránh đi, nhưng lại cố tình để Thái Bình đi vào nhà tắm ... Tên khốn kiếp đó muốn cười trẫm, cười trẫm không biết trị gia, không biết dạy con..."

"Hôm nay, hôm nay trẫm phải đánh chết ngươi, xem y còn cười nổi không?" Vân Cẩn thấy hoàng đế đoán ra được rồi thì không biện giải nữa, chỉ dùng hai tay che đầu, mặc hoàng đế trút cuồng phong bạo vũ lên người. Chỉ có điều Lý Trị tuổi đã cao, mấy năm qua sức khỏe suy yếu, cơn cuồng nộ không giúp hắn duy trì được bao lâu, đột ngột cử động mạnh như thế, chẳng mấy chốc người lảo đảo, vứt đai lưng đi, thở hồng hộc như sắp đứt hơi tới nơi. Đại thái giám Bình Xuân thấy thế thì hồn xiêu phách tán chạy tới khóc to, liên tục vuốt ngực cho hoàng đế, dìu hắn ngồi xuống giường gấm, nước mắt ngắn dài:

"Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận ....' Lý Trí thở ra nhiều hơn hít vào, mặt tím tái, vẫn không nguôi ngoai được:

"Y cười trẫm, y cười trẫm."

Vân Cẩm tuy còn trẻ, sức cường lực tráng, lại được rèn luyện từ nhỏ, thế nhưng nói cho cùng vẫn là da thịt con người mà thôi, đai ngọc của hoàng đế không phải vật thường, bị đánh tới hai tay xưng húp lên như móng lợn, gương mặt đẹp như ngọc cũng một vết đỏ, mang tai có máu chảy ra, thấy hoàng đế thở muốn chết tới nơi rồi, vội nói lớn:

"Gia phụ tuyệt không có ý cười bệ hạ." Lý Trị thở ồ ô, nói không ra lời:

"Y... Y... Bề ngoài thì không dám, nhưng trong lòng ... trong lòng nhất định cười ... cười ..." Vân Cẩn quật cường lặp lại:

"Gia phụ không dám!" Trước nay Lý Trị luôn thấy Vân Cẩn thiếu chút khí phách của Vân Sơ, hiền lành quá mức, không ngờ hôm nay bị hắn đánh như thế, không một lời cầu xin, giờ hắn nhận ra ẩn dưới sự ôn hòa đó, là sự ương bướng quật cường không thua gì tên khốn kia, càng giận hơn, đẩy đại hoạn quan ra:

"Không dám à? Y có gì không dám ... năm xưa trước mặt trẫm, y dám nói công chúa Đại Đường dâm loạn ... kiếp này không cưới công chúa." Vân Cẩn lập tức bịt tai lại:

"Con không nghe lỗi của cha!" Lý Trị thở hổn hển đứng dậy, đi tới đá Vân Cẩn túi bụi:

"Ý thậm chí còn dám cùng bằng hữu bình luận chuyện phòng sự của trẫm và hoàng hậu, đó là chuyện đại bất kính, đại bất kinh, đại bất kính, trẫm tuyệt đối không tha cho y-

"Khốn kiếp, khốn kiếp."

"Trâm tuyệt đối không tha cho y !"
Bình Luận (0)
Comment