Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1815 - Q7 - Chương 342: Không Phải Biểu Hiện Quyền Lực.

Q7 - Chương 342: Không phải biểu hiện quyền lực. Q7 - Chương 342: Không phải biểu hiện quyền lực.Q7 - Chương 342: Không phải biểu hiện quyền lực.

Trong đại điện cung Cừu Thành, liên tục truyền ra tiếng gầm giận dữ của hoàng đế, làm đám thái giám canh cửa chân cứ run bần bật, bình thường hoàng đế nổi giận một chút là có người đầu rơi xuống đất, hôm nay giận dữ thế này, không biết có bao nhiêu người gặp tai ương.

Vài ánh mắt lấm lét trao đổi, có cung nữ thái giám lặng lẽ rời đi, hiển nhiên đem tin tức ở đây truyền tới tai người cần biết.

Trong đại điện đóng chặt, Lý Trị nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đánh đập Vân Cẩn, đánh mệt rồi thì nghỉ, nghỉ ngơi có sức tiếp tục đánh, đánh tới Vân Cẩn cũng rõ ràng cảm nhận được có chút ân oán cá nhân trong việc này, không đơn giản vì chuyện của Thái Bình. Vân Cẩn dù bị đánh thế nào cũng một mực nói phụ thân mình không có ý đồ xấu.

Cứ đánh mãi như thế, Vân Cẩn dần dần phát hiện hoàng đế hết sức rồi, đánh không thấy đau nữa, Lý Trị đánh mỗi lúc một yếu, đến mức tức giận xông ra đánh rốt cuộc sức không đủ chỉ chửi được mấy tiếng rồi quay về thở.

Mấy năm qua sức khỏe của hắn thực sự đi xuống rất nhanh, nếu không có vũ khí sắc trong tay thì sức hắn làm gì được Vân Cẩn luyện tập từ nhỏ. Người bị đòn không sao, người đánh thì đuối lắm rồi, đại thái giám Bình Xuân đập đầu xuống đất tới chảy máu van xin hoàng đế nguôi giận. Đại đô đốc Bách ky ti Thụy Xuân ra sức nháy mắt với Vân Cẩn, làm động tác ngoẹo đầu sang bên. Cuối cùng tránh để Lý Trị trở thành hoàng đế đầu tiên trên lịch sử vì muốn đánh chết nữ tử khiến bản thân chết mệt, Vân Cẩn dù không phục, vẫn đợi một đòn Lý Trí đánh vào đầu, vờ không đỡ được, lăn ra ngất xỉu. Đại hoạn quan Bình Xuân chạy tới thử hơi thở của Vân Cẩn, mừng rỡ nói với hoàng đế:

"Bệ hạ, ngất rồi ạ." Thụy Xuân nhân cơ hội này vội cầu xin:

"Bệ hạ, người có lỗi không phải phò mã, phò mã xưa nay là người hiền hòa hiểu lý lẽ, không nên trách phạt quá nặng." Lý Trị nhìn Vân Cẩn toàn thân máu me, tay mặt sưng vù, nguôi giận không ít, lạnh lùng phất tay: "Đưa tới thái y viện." Ngay lập tức Thụy Xuân đi gọi hoạn quan vào, khiêng Vân Cẩn đi. Ở bên ngoài Lý Hoằng nghe nói hoàng đế đánh đập Vân Cẩn, hắn đã biết chuyện Vân Sơ và Thái Bình, vội vàng tới nơi muốn cầu xin cho Vân Cẩn, nhưng hoạn quan canh giác không cho vào. Đang như kiến bò chảo nóng đi qua đi lại thì Vân Cẩn không khác gì con búp bê nát được hoạn quan khiêng đi, Lý Hoằng sợ toát mồ hôi lạnh, Vân Cẩn có bề gì thì thiên hạ sẽ một phen chao đảo, may nghe hoạn quan nói phò mã chỉ bị ngất, chạy vào cầu xin hoàng đế tha mạng cho Vân Cẩn." Trâm không định đánh chết hắn ..." Lý Trị đã thở đều lại, uống một ngụm trà cho đỡ khát rồi nói:

"Trước kia Vân Sơ đánh ngươi thế nào, hôm nay trẫm đánh nhỉ tử y như thế." Không ngờ được hoàng đế nói vậy, lồng ngực Lý Hoằng nghẹn lại, nói không thành lời, nhiều năm rồi hắn coi Lý Trị là hoàng đế, gần như đã quên mất hai người còn có tình cha con. Cứ tưởng phụ hoàng vì chuyện của Thái Bình mà tức giận đánh Vân Cẩn, té ra phụ hoàng thương mình bị sư phụ đánh quá thảm:

"Phụ hoàng, sư phụ đánh hài nhi là vì hài nhi sai."

"Trâm đánh Vân Cẩn cũng là vì Vân Sơ sai."

Lý Hoằng không biện giải nữa, hắn biết đây là tình cảm từ phụ hoàng, nói gì cũng là dư thừa, mặc dù trong đó hẳn phần lớn vì uy nghiêm hoàng đế, nhưng chắc chắn có phần nhỏ là tình cha con, vậy là đủ rồi, hắn yên tâm tiếp nhận là được.

"Trãẫm đã truyền ý chỉ, kẻ có liên quan tới hỏa pháo phải chết, nhưng ngươi thì khác, thái tử lục soái cần phải trang bị hỏa pháo. Trâm cho ngươi sáu khẩu hỏa pháo, để ở huyện Vạn Niên, khi về Trường An nhớ mang đi."

"Vậy chỗ mẫu hậu..." Lý Trị cười lạnh:

"Mẫu hậu ngươi dám dây dưa ở chuyện hỏa pháo, trẫm sẽ ban Thái Bình cho Vân Sơ." Lý Hoằng giật mình, vội can ngăn:

"Phụ hoàng, vạn vạn lần không được." Lý Trị nổi nóng, lớn tiếng nói:

"Có gì mà không được, ả không tiếc lột trần khuê nữ của mình đưa tới nhà tắm của nam tử khác, vậy thì trẫm cho toại nguyện, thưởng Thái Binh cho Vân Sơ. Ít nhất trãm đảm bảo Thái Bình ở Vân thị sẽ sống vui vẻ." Lý Hoằng không biết ngăn cản thế nào, nói:

"Phụ hoàng, làm thế là bất công với Thái Bình." Lý Trị phất tay:

"Rất nhiều năm rồi, trẫm đã không cầu mọi chuyện đều thuận lợi, càng không cầu chuyện gì cũng có một kết quả tốt nhất, chỉ cần có kết quả không tệ là trẫm thỏa mãn rồi."

"Ngươi đi đi, thăm Vân Cẩn xem thế nào, hôm nay hắn khả năng bị thương rất nặng, nói cho cùng là do lửa giận trong lòng trẫm không có chỗ phát tiết, nên mới trút lên người thân cận." Sự mềm yếu mà Lý Trị thể hiện ra khiến Lý Hoằng chỉ biết thâm thở dài trong lòng, phụ thân hắn giờ chỉ là một vị hoàng đế ngoài mạnh trong yếu mà thôi. Đừng thấy phụ thân hắn hạ lệnh một tiếng đã khiến vô số người tan nhà nát cửa mà nhầm, hành vi đó càng thể hiện sự nhu nhược. Giết người với hoàng đế nắm quyền lực tuyệt đối mà nói chỉ là lựa chọn cuối cùng, chính trị là thứ thỏa hiệp quan trọng hơn giết người, trong hoàn cảnh trăm người nghìn ý mà có thể thỏa hiệp thành công, cuối cùng đạt được mục đích của mình mới là một vị hoàng đế cường đại chân chính, không phải ỷ vào ai giết nhiều người hơn là kẻ mạnh hơn. Vân Cẩn hôm nay bị hoàng đế đánh đập rất thê thảm, khi Lý Hoằng tới nơi Vân Cẩn ở thì phát hiện Lý Tư đang bóc sơn tra đút cho Vân Cẩn ăn. Lý Tư vốn theo Ngu Tu Dung tới Bá Thượng tránh nắng, nhưng sau khi xảy ra chuyện với Thái Bình, Vân Sơ gửi thử tới Bá Thượng nói rõ hết ngọn nguồn cũng như nguy hiểm trong chuyện này, Ngu Tu Dung ngay lập tức bảo Lý Tư tới chỗ Vân Cẩn, đề phòng hoàng đế giận cá chém thớt. Loại sơn tra to màu vàng chanh tới từ thành Bạch Đế này nghe nói là do uống no nước mắt của Hán Liệt đế Lưu Bị cho nên trông to khác thường. Bởi vì trong nước mắt Lưu Bị có muối, sau khi muối và đường hòa trộn, khiến vị ngọt càng thêm đậm. Cho nên sơn tra thành Bạch Đế ngon hơn nhiều nơi khác. Vân Cẩn nửa nằm nửa ngồi trên giường, hai tay quấn băng trắng, đầu cũng băng bó, thấy Lý Hoằng tới ho một tràng:

"Bị bệ hạ đánh tổn thương tới phối, cho nên ăn chút sơn tra nhuận phế." Lý Hoằng tới tự mình kiểm tra thương tích cho Vân Cẩn, loại thương tích này từ nhỏ tới lớn hắn gặp không ít, người luyện võ đều trải qua, nên không khó nhận ra, thương tích Vân Cẩn nhìn tựa hồ nghiêm trọng nhưng chỉ vài ba ngày hết sưng là khỏe như thường. Cũng phải thôi, với sức khỏe phụ hoàng, khó mà khiến Vân Cẩn bị thương nặng. Thực ra khi vào đây không nghe thấy tiếng khóc của Lý Tư là Lý Hoằng biết rồi, vén ống tay áo lên, lộ cánh tay gần tháng trời rồi vẫn còn vết xanh của mình:

"Ta mới là người cần tẩm bổ." Nói xong lấy sơn tra trong đĩa bóc ăn. Lý Tư tức giận giật đĩa sơn tra lại:

"Huynh không tới khuyên phụ hoàng, để phụ hoàng đánh phu quân muội thành ra thế này." Lý Hoằng nhả hạt sơn tra ra, hắn biết đối phó với đứa muội muội giỏi được nước lấn tới này:

"Phụ hoàng đáng lẽ ra phải gọi ta tới đánh hộ mới đúng, như thế đã không có chuyện vừa khiến bản thân vừa mệt, lại chẳng đạt được mục đích."

"Với lại khi sư phụ đánh ta, hình như muội cũng khoanh tay đứng nhìn cơ mà."

"Huynh bị ăn đòn là đáng đời, phụ hoàng đánh phu quân muội là vô lý."

Lý Tư không thềm tranh cãi, tuy rằng thương thế không nặng nhưng nàng đau lòng lắm: Vân Cẩn đối diện với đại cữu ca kiêm cô trượng này của mình, nội tâm rất phức tạp, song chuyện cá nhân tạm gác sang bên, bây giờ có vấn đề nghiêm trọng hơn:

"Hoàng hậu vẫn cắm trại ngoài cung Cừu Thành, bệ hạ không chịu gặp hoàng hậu, đệ lo để lâu khiến hoàng hậu có phán đoán sai lầm, khiến chuyện đi quá xa, cuối cùng không xử lý nổi ... Chuyện của Thái Bình chính là minh chứng."

Lý Hoằng đứng dậy đi qua đi lại, đây cũng là chuyện khiến hắn rất mâu thuẫn, một mặt đây là tình thế mà mẫu hậu hắn dễ phạm sai lầm, cơ hội cho hắn tận dụng, đồng thời như Vân Cẩn nói, hành vi của mẫu hậu cũng sẽ rất khó lường, rất có thể làm những chuyện khiến tất cả trở tay không kịp. Mất một lúc lâu hắn mới thở dài:

"Ta nghĩ, phụ hoàng hình như sợ gặp mẫu hậu."
Bình Luận (0)
Comment