Q7 - Chương 343: Phúc họa khói nói.Q7 - Chương 343: Phúc họa khói nói.
Q7 - Chương 343: Phúc họa khói nói.Q7 - Chương 343: Phúc họa khói nói.Q7 - Chương 343: Phúc họa khói nói.Q7 - Chương 343: Phúc họa khói nói.
Hoàng đế sợ gặp hoàng hậu sao? Vân Cẩn và Lý Tư nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này thật vô lý, sao có thể như vậy được, không phải hiện hoàng hậu ở ngoài cung Cừu Thành ngày ngày cầu xin gặp hoàng đế mà không được à? Theo lý mà nói, hoàng hậu mới là người sợ hoàng đế mới đúng. Chắc chắn có ẩn tình, Vân Cẩn nhiều ky húy không hỏi, Lý Tư hiển nhiên chẳng phải kiêng ky gì:
"Thái tử ca ca, huynh nói phụ hoàng sợ gặp mẫu nhậu là sao?"
"Là như vậy đấy." Lý Hoằng cũng không giải thích thêm, chuyện này chỉ là cảm giác của hắn, nhưng hắn tin chắc như vậy, phụ hoàng hình như có sự áy náy rất lớn với mẫu hậu. Rõ ràng biết không thể buông lỏng mẫu hậu, mẫu hậu là nữ nhân cực kỳ lợi hại, dục vọng quyền lực lớn, nhưng sau mỗi lần kiêm chế, đả kích mẫu hậu, sau đó lại bồi thường cho mẫu hậu, hành vi mâu thuẫn đó khiến mẫu hậu hắn càng lúc càng cứng rắn.
"Mặc dù ta cũng không biết nguyên nhân sao sinh ra cảm giác này, nhưng cảm giác của ta là thế đấy, phụ hoàng sợ gặp mẫu hậu, không sai được đâu." Vân Cẩn không hoài nghi phán đoán của Lý Hoằng về hoàng đế và hoàng hậu, dù sao người ta là nhi tử của hai người đó, thường có câu hiểu con không ai ngoài cha, đôi khi câu đó cũng có thể hiểu ngược lại. Mâu thuẫn giữa hoàng đế và hoàng hậu thì ngay cả người ngoài cũng thấy rồi, nhưng đây là chuyện không ai có thể điều hòa được, cũng chẳng ai xứng điều hòa, chỉ có thể dựa vào hai người họ giải quyết. Nếu phu thế bình thường may ra còn có thể dần dần trải qua va chạm rồi cảm thông nhau, bao dung nhau. Thậm chí phu thê bình thường, còn trẻ may ra mới có chuyện đó, nên hoàng đế và hoàng hậu, Vân Cẩn chỉ e tình hình càng lúc càng tệ, sợ nhất là dẫn tới kết cục binh đao hỗn loạn, chém giết tưng bừng. Vân Cẩn hiểu điều ấy thì Lý Hoằng đương nhiên cũng hiểu, thái độ của hắn trong chuyện này thế nào bây giờ thành mấu chốt ảnh hưởng tới bình yên của Đại Đường. Còn về phần Lý Tư, nàng cho rằng toàn bộ sai lâm đều là o mẫu hậu của nàng mà ra, mặc dù lời này rất vô lý, nhưng Lý Tư thật sự nghĩ thế đấy. Ví như chuyện Vân Cẩn bị đánh, cũng là lỗi của mẫu hậu, hỏi : "Huynh trưởng, chuyện này rốt cuộc phụ hoàng định xử lý thế nào?" Lý Hoằng thở dài:
"Phụ hoàng uy hiếp mẫu hậu, nếu không dừng tay sẽ đem Thái Bình ban cho Vân hầu."
"Cái gì?" Vân Cẩn thất kinh ngồi bật dậy, quên mất cả thương thế, hậu quả là ngã ngay xuống, đau tới toát mồ hôi lạnh, vẫn hỏi:
"Để làm thiếp sao?" Lý Tư cũng sững sờ rơi cả sơn tra đang bóc dở cho Vân Cẩn, thảng thốt kêu lên:
"Thế không phải sau này muội gặp Thái Bình phải gọi nó là mẫu thân à?" Lý Hoằng chỉ nghe đã thấy không thoải mái, hơn nữa đây là chuyện hắn cực kỳ không muốn thấy, vì Thái Bình cực kỳ thân thiết với mẫu hậu của hắn, nếu trở thành nữ nhân của Vân Sơ, khoảng cách hai thế lực cực mạnh này sẽ thu hẹp, gạt đi:
"Không có chuyện đó đâu, phụ hoàng chỉ nói trong lúc nóng giận thôi, dứt khoát không thể."
Ai ngờ Lý Tư lại cười phá lên:
"Ban thì cứ ban, dù gì khuê nữ của phụ hoàng có đáng tiền đâu. Hai nữ nhi của Tiêu Thục Phi một thì gả cho quan trông cổng thành, một gả cho kim ngô vệ tuần tra đường phố, muội gả cho Mỹ Ngọc Nhi cũng là do Vân thị phải lấy đống lợi ích ra trả cho hoàng gia, nói trắng ra là được đem bán."
"Thái Bình tuy khó ưa, nhưng dù gì nó là muội muội của muội, nếu được gả cho a gia thì còn gì bằng. A gia tuy gần bốn mươi nhưng vẫn còn rất trẻ, thân thể cường tráng, sáng vẫn dậy sớm múa mâu như thường, hơn đứt đám mỹ thiếu niên mặt trắng. Thái Bình được gả cho a gia là phúc của muội ấy, nực cười phụ hoàng mang ra dọa dẫm gì chứ?" Vân Cẩn vội kéo Lý Tư ngồi xuống, khẽ vỗ lưng nàng:
"Chớ nói năng linh tinh."
"Nói năng linh tinh cái gì?" Lý Tư từ cười đã chuyển sang lạnh lùng:
"Công chúa hoàng gia gả cho ông già sắp chết đâu phải không có, công chúa hoàng gia phải hầu hạ ba đời nhà người ta không phải không có. Ta may mắn có hôn sự tốt, không ngờ Thái Bình còn được gả tốt hơn nữa." Lý Hoằng không thèm nói chuyện với Lý Tư, đứa muội tử ngốc này có nhiều chuyện không hiểu, nói với Vân Cẩn:
"Ngươi phải cẩn thận đấy, chuyện Thái Bình gả cho sư phụ, ta thấy mẫu hậu chưa chắc đã từ chối đâu. Chuyện này nên nói sớm với Vân hầu."
"Không cần làm thế." Vân Cẩn thì không thèm để ý tới lo lắng trong mắt Lý Hoằng, quyết định này cũng tới từ am hiểu của nhi tử với phụ thân mình: Đồng thời trong lòng cũng nảy ra một ý nghĩ, bảo sao Lý Hoằng bị a gia đánh, đánh đúng lắm. Cung Cửu Thành được thủ vệ bới binh mã trong tay Tiết Nhân Quý, có thể nói là tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp. Cứ nhìn trạm canh gác chặn hết mọi lối đi trên núi, những chòi canh không bao giờ thiếu người đứng trên, mỗi chòi canh lại nằm trong tâm quan sát của ba chòi canh khác, không một sơ hở không một góc chết. Thế nhưng điều ấy chẳng cản trở tới chập tối, Vũ Mi ở trong chùa Pháp Môn, vẫn biết được đoạn đối thoại giữa hoàng đế và thái tử. Chùa Pháp Môn thuộc huyện Phù Phong, cách cung Cửu Thành một trăm dặm, xây thời Hán Linh Đế cuối Đông Hán, danh xưng thủy tổ chùa tháp Quan Trung, danh tiếng không so được với tháp Đại Nhạn, ý nghĩa linh thiêng của nó thì tháp Đại Nhạn không cách nào sánh bằng. Từ cung Cửu Thành tới chùa Pháp Môn, nếu dùng khoái mã thì quá nửa canh giờ là tới nơi rồi, bởi thế khi Lý Hoằng, Vân Cẩn, Lý Tư đang nói tới chuyện hôn sự của Thái Bình, Vũ Mị cũng đã biết tất cả. Vũ Mị lúc này đang tĩnh tọa trước tượng Thích Ca Mâu Ni , xem tờ giấy Xuân ma ma đưa tới xong, nói với Thái Bình mặc tăng y màu đen cũng đang quỳ bái trước tượng Phật:
"Phụ hoàng con chuẩn bị gả con cho Vân Sơ." Thân thể Thái Bình khẽ run lên một cái, lập tức khôi phục lại bình thường, khẽ giọng nói:
"Quân hầu chỉ coi con như đứa bé."
"Thật thế sao?"
"Đôi mắt của hài nhi vẫn chưa mù." Vũ Mị cười:
"Vân thị với hoàng tộc đã có dính líu quá sâu rồi, Vân Sơ thậm chí là á phụ của tỷ tỷ con, nuôi dưỡng An Định từ nhỏ tới lớn, yêu thương như khuê nữ, cho nên coi con là đứa bé cũng là điều hiểu được thôi." Thái Bình ngẩng đầu lên, giọng rầu rĩ:
"Kế sách của mẫu thân thất bại rồi, sau này hài nhi làm sao còn mặt mũi nào gặp lại quân hầu nữa." Vũ Mị vươn móng tay cực dài của mình khẽ vuốt ve gò má trắng trẻo mịn mạng của Thái Bình:
"Ta chưa nói hết, Vân Sơ sở dĩ đối xử với con như trẻ con, một là vì bệ hạ, hai là vì con của y, nói thẳng ra vì y bị trói buộc bởi lễ pháp thôi. Nếu bỏ đi ràng buộc này, mỹ nhân như con chính là món khoái khẩu của loại nam nhân như hổ báo đó." Thái Bình hơi do dự, lắc đầu:
"Quân hầu không phải vậy." Vũ Mi yêu thương vuốt mái tóc Thái Bình:
"Xem ra con thực sự thích Vân Sơ." Thái Bình tựa hồ muốn né tránh chủ đề này:
"Mẫu hậu, Trường An e là không thể dùng thủ đoạn để đoạt lấy." Vũ Mi gật đầu:
"Con cũng nhìn ra rồi, tiến bộ đấy, mẫu hậu đương nhiên cũng biết." Thái Bình không hiểu:
"Lần này trong sự kiện pháo kích Trường An, mẫu hậu tổn thất nặng nề, nhất là huynh đệ Vũ Thừa Tự, Vũ Tam Tư mất cả nhà, bao nhiêu môn hạ dưới trướng không còn, thế lực coi như mất hết." Vũ Mị cười to:
"Huynh đệ bọn chúng từ lâu chẳng còn là người của mẫu hậu nữa, ừm, khoảng hai năm trước đi, chúng sớm thành con rối trong tay Vân Sơ, chúng làm sao cũng chẳng liên quan tới mẫu hậu." Thái Bình thất kinh:
"Khắp thiên hạ ai cũng biết huynh đệ họ là chất nhi của người mà."
"Con sai rồi, bọn chúng là chó săn của Vân Sơ, mặc dù chúng không chịu thừa nhận nhưng mà chó săn vẫn là chó săn thôi, sao do chúng định đoạt được." Vũ Mị hướng về phía tượng phật, không nói nữa: Thái Bình thấy mẫu hậu vẫn không nói cho mình nguồn cơn pháo kích Trường An, nàng liền hiểu ra, mình không phải là người quan trọng nhất với mẫu hậu. Sau khi có kết luận đó, Thái Bình thành kính tham bái tượng Thích Ca Mầu Ni, lần này nàng không cầu phúc cho bất kỳ ai, mà cầu cho chính mình, cầu cả đời bình an thuận lợi.