Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1817 - Q7 - Chương 344: Kết Quả Chẳng Như Ý.

Q7 - Chương 344: Kết quả chẳng như ý. Q7 - Chương 344: Kết quả chẳng như ý.Q7 - Chương 344: Kết quả chẳng như ý.

Hoàng hậu là một chính trị gia hợp cách, tất nhiên sẽ không có chuyện đem tính mạng của bản thân đặt vào tình phu thê, tình mẫu tử, nàng biết rõ thứ đó yếu ớt như thế nào, nhất là tình cảm hoang gia, có lúc nói ra thì còn chẳng bằng nhà xí.

Một khắc trước còn là phu thê sống chết có nhau, một khắc sau đã ban cho lụa trắng thuốc độc, một chút do dự cũng chẳng có, nàng chứng kiến đủ rồi, kẻ mà đưa cả tỷ tỷ, lẫn chất nữ của nàng lên giường khi nàng đang mang nặng đẻ đau, bảo nàng tin vào hắn thật hoang đường. Còn đứa con nàng hết lòng bồi dưỡng từ nhỏ, sớm coi là người kế thừa thì lớn lên một chút đã nóng lòng đoạt lấy quyền lực khỏi tay nàng, càng không có chuyện nàng tin tưởng.

Cho nên chỉ có quyền lực nắm trong tay mới là thứ có thể tin cậy được.

Lực lượng của hoàng hậu nằm ở Lạc Dương, Hà Bắc, Sơn Đông.

Vốn điều binh, điều người gì thì cũng tiến hành một cách âm thầm, điều đó phù hợp với lập trường nhất quán của hoàng hậu, nhưng lần này hoàng hậu công khai quy tụ lực lượng của mình về hướng cung Cửu Thành.

Lý Trị sở dĩ chuyển tới cung Cửu Thành chứ không phải ở cung Tử Vi ở Lạc Dương vì tỉnh lực của hắn ngày một suy giảm, không thể kiểm soát được một Lạc Dương có quá nhiều yêu ma quỷ quái, thế lực đan cài phức tạp như thế. Ở lại Lạc Dương, hắn sẽ dễ dàng bị hoàng hậu kiềm chế, cho dù hắn tạo huyết án kinh hoàng ở Lạc Dương cũng không ích gì, chỉ đủ trấn nhiếp nhất thời để hắn chạy ra cung Cửu Thành thôi, minh chứng rất rõ ràng, ngay cả ở cung Cửu Thành đám bí thư của hắn liên tục hiến thân vì hoàng hậu.

Một hai kẻ đã đành, khi hơn mười bí thư của hắn đều sẵn lòng vì hoàng hậu mà chết thì quá đáng sợ, làm hoàng đế không biết trong bí thư giám còn ai để hắn tin tưởng nữa không?

Nếu như được lựa chọn, Lý Trị thậm chí ngay cả Vân Cẩn cũng không muốn dùng, bí thư phải là người của mình mới đúng, còn Vân Cẩn là Vân thị trưởng tử, trời sinh ra đã không thể trung thành với ai hết. Bởi thế trận đòn của Vân Cẩn thực ra chẳng hề oan uổng chút nào, đáng lẽ Vân Sơ nhận ân của hắn, nhi tử của Vân Sơ đáng lẽ là người của hắn mới đúng, nhưng Vân Sơ đã nằm ngoài tâm kiểm soát của hắn rồi. Trận đòn đó nói chính xác phải là phẫn uất bao năm của hoàng đế đạt tới đỉnh điểm liền phát tiết ra.

Đơn Đông, Hà Bắc bị đối đãi khắc bạc, Thượng Quan Nghi bay đầu giữa đường, Lạc Dương huyết án, Trường An hết tắm máu Hoàng Thành lại hỏa pháo oanh kích, người mà hoàng đế dùng được, dám dùng càng ngày càng ít. Các loại hoạn quan với chữ Xuân vốn chỉ ở bên cạnh hắn thì giờ xuất hiện trên vũ đài chính trị Đại Đường mỗi lúc một nhiều.

Hoàng đế đang phải trả giá cho một thời gian dài mặc sức làm xẳằng.

Có người nương tựa vào hoàng hậu, có người xem trọng thái tử, rất ít người còn tin vào vị hoàng đế đã như mặt trời xuống núi, đã thế tinh thân còn không ổn định, mừng giận thất thường.

Khi thái tử đã đặt mình ngoài cuộc, Vân Sơ không can dự chuyện ngoài Trường An, văn võ bá quan thì chỉ ngồi đợi kết quả cuộc tranh đấu giữa hoàng đế và hoàng hậu, Lý Trị mới nhận ra, người bên cạnh để hắn dùng quá ít.

Còn may Vân Sơ, Tiết Nhân Quý vẫn đem lại cho hoàng đế cảm giác an toàn tối thiểu, nếu không chẳng ai biết được một vị hoàng đế điên cuồng sẽ làm ra loại chuyện gì.

Thời tiết ở cung Cửu Thành gần đây không hề tốt, không thấy mưa xuống cũng không thấy ánh nắng mặt trời, thậm chí còn chẳng có gió, bầu trời lúc nào cũng bao phủ bởi tâng mây dày xám xịt. Mặt trời cách tầng mây nung nóng mặt đất, lại thêm hơi nước từ suối nước nóng, biến cung Cửu Thành trong hẻm núi thành lồng hấp.

Thế giới tĩnh lặng như đã chết rồi vậy, người người chờ đợi động tĩnh từ cung Cửu Thành, chẳng ai làm gì nữa.

Thế nhưng Trường An thì không như thế, gần đây nó lại còn thay đổi rất nhiều, ví như người bất lương luôn cần cù tận tâm với chức trách nhận ra số lượng nông phu mang công cụ vào Trường An tăng lên. Trước kia đám bị người bất lương đá đít không dám đánh phát rắm nào, bây giờ thay đổi rồi, chỉ bị chửi mắng thôi mà dám nắm chặt cuốc gài sau lưng, làm ra vẻ muốn phản kháng.

Bọn họ không chỉ có cuốc sắt, còn có lưỡi liềm bằng sắt sắc bén, khoa trương hơn một chút có tên thậm chí còn gài một cái rìu ngắn bằng sau lưng. Quá mức hơn nữa có tên còn xách theo cả cái thuổng sắt, thứ này có phần lưỡi rộng được mài sắc, mặc dù đem so với loại vũ khí như hoành đao thì vẫn còn kém xa lắm, nhưng chỉ cần lắp thêm một cái cán dài, bất kể là chém, bổ hay đâm, uy lực đều không tệ. Nông phu tay cầm thuổng sắt đem so với người tay cầm hoành đao, về sức sát thương chẳng thua kém là bao.

Lại còn có nông phu thân thể cường tráng vạm vỡ xách cuốc chim lên vai đi vào thành mới là kinh khiếp, thứ này có một cái đầu nhọn hoắt, một đầu bè, người đủ khỏe dùng thứ này thì mũi nhọn có thể dễ dàng xé toạc được khải giáp. Cho dù không phá được khải giác thì nguyên sức nặng của nó đánh xuống đã không khác gì mấy thứ vũ khí hạng nặng như lang nha bổng.

Mặc dù cái bộ dạng vác nông cụ vào thành của bọn họ trông thực sự rất ngốc, thậm chí là ngu xuẩn, nhưng ở trong hoàn cảnh thượng võ như ở Quan Trung này thì không có vấn đề.

Trẻ con Quan Trung khi chưa cao bằng cái chổi đã biết cầm chổi đuổi gà đánh chó chém giết bốn phương, bây giờ lớn lên lại có công cụ sắt trong tay, có lý nào lại không mang theo phòng thân.

Người bất lương mà chất vấn vì sao mang nông cụ vào thành, người ta trả lời rất có lý, nông phu mang theo nông cụ giống như văn nhân mang bút mực sách vở, sĩ nhân đeo kiếm vậy, đây là chuyện hết sức bình thường.

" Huyện tôn, đây rõ ràng là chuyện không hề bình thường!"

Lư Chiếu Lân khi nói tới chuyện nông phu mang nông cụ vào thành thì giọng cao vút lên tới mức chói tai. Hắn vốn là người từ đầu nhận lệnh Vân Sơ thực hiện kế hoạch thay đổi nông cụ cho nông phu, lúc đó hắn nghĩ đơn giản, thứ này dùng để làm nông thôi, đâu ngờ tình hình lại biến thành như thế này.

" Xẻng sắt trong tay bọn họ có khác gì vũ khí để chặt đầu, cuốc chim thì như vũ khí phá giáp, một hai người như thế đã đành, bây giờ phàm là nông phu vào thành đều mang theo là sao? Bọn họ vào thành là để mua sắm, hoặc bán thu hoạch ngoài ruộng, mang theo những thứ đó có tác dụng gì, phải cấm!"

Vũ Thừa Tự ngồi ở cái bàn đặt chếch về phía trái Vân Sơ, đang phê duyệt tấu chương đặt bút xuống, thong thả nói:" Vậy thì ngươi đi cấm đi."

Lư Chiếu Lân á khẩu, hơn vạn bộ nông cụ bằng sắt do thành Cương Thiết làm ra đã phát đi khắp bốn xung quanh Trường An rồi, làm sao cấm nổi, chưa kể sắp tới còn hơn chục vạn bộ nông cụ nữa, nếu không cho nông phu dùng, chẳng lẽ lại ném vào lò luyện lại? Chuyện ngu xuẩn thế nói ra đã bị chửi chết rồi.

Thế nhưng không thể tiếp tục thế này, nếu không e là loạn mất, miệng khô khốc, Lư Chiếu Lân đau khổ kêu lên:"... Bọn họ có rất nhiêu cung tên, nếu tập hợp lại thì có khác gì quân đội đâu."

Dương Quýnh ôm chồng văn thư đi vào quan giải của Vân Sơ, vừa vặn nghe được câu nói này của Lư Chiếu Lân, bất lực giải thích:" Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đó là cung đi săn, trước giờ nông phu vẫn dùng, có sao đâu."

Lư Chiếu Lân nghiêm mặt:" Trước kia có thể không sao, nhưng bây giờ thêm thứ nông cụ kia, vậy không còn xem nhẹ được nữa."

Dương Quýnh đặt văn thư lên trên bàn của Vân Sơ, mả bộ phận cần huyện tôn ký tên, quay sang tiếp tục nói với Lư Chiếu Lân, nói khích:" Lư thị ngươi năm xưa là thế gia đại tộc, làm không ít chuyện thất đức, bây giờ nhìn thấy nông phu trở nên cường đại, cho nên sợ chứ gì?"

Lư Chiếu Lân không cãi nhau với Dương Quýnh, hướng về phía Vân Sơ vái dài, tha thiết nói:" Huyện tôn, nhược dân mới là đạo cai trị đúng đắn."
Bình Luận (0)
Comment