Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1818 - Q7 - Chương 345: Lòng Dạ Độc Ác.

Q7 - Chương 345: Lòng dạ độc ác. Q7 - Chương 345: Lòng dạ độc ác.Q7 - Chương 345: Lòng dạ độc ác.

" Đúng cái rắm!" Vân Sơ chẳng buồn ngẩng đầu lên, sáu ngày hỏa pháo làm lộn xộn hết công việc, bao nhiêu người trốn trong huyện nha làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự vận hành bình thường của nha môn, bây giờ đống việc dồn xuống, y bận tối mặt:

Lư Chiếu Lân cho rằng huyện tôn quá bận rộn, cho nên chưa ý thức được đầy đủ tầm nghiêm trọng của vấn đề, khẩn thiết nói:" Huyện tôn, với quy mô sản xuất của thành Cương Thiết bây giờ, sắp tới sẽ phát đợt nông cụ thứ hai, mười vạn bộ, sau đó là trăm vạn bộ, đây chính là nguồn tai họa, không thể không phòng."

Dương Quýnh và Lư Chiếu Lân vốn là bằng hữu thân thiết, nhưng ở loại chuyện này có cái nhìn hoàn toàn đối lập:" Chỉ cho gia đỉnh Lư gia ngươi đeo đao xách thương, không cho bách tính cầm nông cụ à? Vừa rồi trong thành loạn lạc như thế, bách tính ngoài thành vào, cầm theo nông cụ phòng thân thì có gì sai? Chuyện đổi nông cụ sắt thép cho bách tính không phải từ đầu ngươi rất tán thành à?”"

Lư Chiếu Lân cười méo miệng:" Ta cho rằng nông phu có được nông cụ thì đào đất, làm đồng, ai mà ngờ người ta mài sắc thuổng sắt, như muốn chặt đầu người khác, không lo sao được?"

Vân Sơ cười to:" Chuẩn bị thêm bách tính Quan Trung hai trăm vạn bộ nông cụ sắt thép, sau này không lo Quan Trung có đạo phỉ, cường hào nữa."

Lư Chiếu Lân mặt tái mét:" Huyện tôn, chuyện này không đùa được đâu, không chỉ đạo phủ, cường hào sợ hãi, nay quan lại xuống quê cũng sợ."

Vân Sơ đem văn thư đã ký xong đưa cho Dương Quýnh, nói:" Hương quy dân ước mới nhất định phải dựa theo điều khoản huyện nha chế định để tham chiếu chấp hành, không cho sửa chữa, một chữ cũng không cho sửa."

Dương Quýnh "vâng" một tiếng rồi vội vã đi ngay, công việc của hắn hiện giờ rất bận rộn.

Vân Sơ quay sang nhìn Vũ Thừa Tự cũng đang miệt mài làm việc, gõ gõ bàn nhắc nhở:" Chuyện đã kết thúc rồi, khi nào ngươi mới chuẩn bị về quan giải làm việc?" Vũ Thừa Tự chẳng ngẩng đầu lên, mặt dày nói:" Chỗ huyện tôn phong thủy tốt."

" À, nếu ngươi thích nơi này như thế thì ta chuyện đi nơi khác." Vân Sơ bật cười, tên này vứt hết liêm sỉ rồi, đường đường là huyện lệnh Trường An, suốt ngày làm việc ở huyện Vạn Niên, hắn không sợ người ta nói ra nói vào, nhưng Vân Sơ không thích bị nói là một tay che trời ở Trường An:

Đến cả con hắn hiện đang nuôi trong hậu đường huyện nha Vạn Niên, thiếu điều treo biển Vũ phủ nữa thôi, nói xem còn ra thể thống gì nữa.

Vũ Thừa Tự cuống lên:" Nay Tam Tư vẫn mang thương tích làm việc ở công trường thành Cương Thiết, chuyện còn chưa xong, quân hầu đã định dùng cối xay giết lừa sao?"

Vân Sơ hừ mũi:" Chẳng qua là ta không muốn nhìn cái bộ mặt như mướp đắng của ngươi, xúi quẩy."

" Hạ quan bây giờ làm sao mà còn cười nổi." Vũ Thừa Tự nặn ra nụ cười, khó coi hơn khóc:

Vân Sơ cảm thông cho hoàn cảnh của hắn, nhưng không chịu nổi cái mặt đưa đám của hắn, bực mình phất tay rời quan giải, chuẩn bị tới Ôn phủ một chuyến, Ôn Nhu đã về nhà được mấy ngày rồi, nhưng hắn về chịu tang nên y không tiện tới ngay.

Ra ngoài một cái còn bực mình hơn, vì cả mảng rừng trúc sau nhau môn, trồng theo hướng tây - tây bắc bị hỏa pháo bắn cháy nham nhở rồi, không còn tác dụng che nắng chiều cho nha môn nữa.

Nhưng nhìn theo hướng tích cực cũng có điều hay, năm xưa sau sự kiện bách điểu triều phụng, hoàng đế ra lệnh chặt hết cây lớn ở Trường An, để lại mỗi trúc, làm phong cảnh Trường An có phần đơn điệu, trúc mọc tràn lan khắp nơi, gần đây bắt đầu chặt bớt, trồng thêm quế, hóe, liễu ... Vân Sơ đang tính xem nên trồng cây gì.

Lư Chiếu Lân bám theo sát phía sau, vừa định mở mồm nói chuyện nông cụ thì gặp ánh mắt giết người của huyện tôn, đành im, hắn nghĩ thế nào cũng tới lúc xảy ra chuyện, khi đó huyện tôn không xử lý cũng không được. Nghĩ vậy hắn tạm gác chuyện này lại, chuyển đề tài:" Huyện tôn, nay bệ hạ và hoàng hậu ngày một căng thẳng, chúng ta phải làm sao?"

Vân Sơ lạnh giọng hỏi:" Thế ngươi muốn làm sao?"

Lư Chiếu Lân lúng túng:" Hạ quan, hạ quan thấy mọi người đều bàn tán chuyện này, ảnh hưởng tới công tác, cho nên mới hỏi."

" Bệ hạ muốn làm cái gì không liên quan tới chúng ta, hoàng hậu định làm gì cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, thậm chí thái tử ý đồ gì, chỉ cần không liên quan tới Trường An thì không cần phải để ý. Nay với Trường An mà nói là giai đoạn mấu chốt, làm tốt việc của mình là được rồi." Vân Sơ vừa nói vừa phất tay:" Làm cho tốt việc của ngươi đi."

Lư Chiếu Lân nhìn theo bóng lưng của Vân Sơ lẩm bẩm:" Chẳng lẽ không thể mạo hiểm lấy hạt dẻ trong lửa sao?

Đem so với Lư Chiếu Lân luôn đầy chí tiến thủ, Ôn Nhu đúng là ôn nhu, mới chỉ vài năm thôi đã đem bản thân ôn nhu thành đống bùn luôn rồi.

Lão tổ tông của Ôn gia rốt cuộc không qua được mùa hè nóng bức, cũng không thể đưa mình lên am thần của cụ già điềm lành trăm tuổi.

97 tuổi, nếu như ông sống được thêm nửa năm nữa thôi là có thể tính theo tuổi mụ tiến vào hàng ngũ cụ già trăm tuổi rồi, bước vào hàng ngũ đó, cả hoàng đế mỗi năm đều phải tặng quà cho ông ta, đích thân tới hỏi thăm.

Điều tiếc nuối lớn đến thế mà Ôn Nhu chẳng có vẻ bị ảnh hưởng bởi chết của lão tổ tông, khi Vân Sơ tới nhà hắn thì thấy hắn cuộn người nằm thành một đống nhữn ra trên ghế thái sự, tựa như không có xương vậy, nhìn bộ dạng là biết vì có khách nên hắn mới miễn cưỡng bò dậy tiếp. Tên này không thay đổi nhiều lắm, vóc dáng vẫn gọn gàng, mặt vẫn trắng trẻo, chỉ khác là có thêm chòm râu rất đẹp, bình thường có thể gọi là trung niên tuấn mỹ, nhưng giờ nằm cả đống thế này chẳng biết nên gọi là gì.

" Ngươi đã về Trường An chịu tang cho lão tổ tông thì đừng suốt ngày ở trong phường Bình Khang như thế." Vân Sơ ngứa mắt với bộ dạng vô lại của hắn, không nhịn được khuyên can:

Ôn nhu lười nhác nhìn Vân Sơ:" Giả vờ giả vịt, dù ta có tới thanh lâu trong thời gian để tang cũng chẳng ai đàn hặc ta hết." " Chẳng lẽ trong nhà không có ai nói ngươi?"

" Bây giờ họ còn phải nhìn mặt ta mà sống ấy chứ, ai quản nổi ta."

Vân Sơ giơ tay lên trời làm động tác chịu thua, cũng thả mình xuống cái ghế bên cạnh, đầu dựa vào lưng ghế, hai chân lắc lư:" Ngươi ở Lạc Dương có vẻ sống thư thái quá nhỉ?"

" Chẳng được bao lâu nữa đâu, người của hoàng hậu đang nhanh chóng tiến tới cung Cừu Thành, ta lo phu thê bọn họ sẽ trở mặt hoàn toàn, lấy gươm đao nói chuyện."

" Đoán chừng không có chuyện đó, hoàng hậu chỉ muốn ép hoàng đế phát điên thôi."

Ôn Nhu hiểu ra vấn đề rất nhanh:" Nói vậy hoàng hậu đưa những người đó tới cho hoàng đế giết à?"

Vân Sơ gật đầu khẽ nói:" Mười ngày trước hoàng đế lên cơn cuồng nộ, đánh Vân Cẩn một trận, hắn nói với thái tử là báo thù cho thái tử."

Ôn Nhu phát ra âm thanh tức cười, nếu báo thù cho thái tử thì lúc Vân Cẩn tới cung Cừu Thành một cái là ăn đòn ngay rồi, đúng là lừa trẻ con:" Hoàng đế giờ không tin ai nữa, chiêu ly gián này của hoàng hậu thật là hiểm."

" Từ trước đó cơ." Vân Sơ nói thêm:" Ta điều tra nguyên nhân tin đồn cái chết của gấu lớn rồi, một tháng rưỡi trước hoàng đế bỗng dưng dùng sống đao chém gấu lớn bảy tám phát, nguyên nhân là do gấu lớn đánh làm đổ chén trà của hắn."

Ôn Nhu nghe một hiểu ba, rùng mình một cái, hắn nghĩ tới đám bí thư giám nối nhau nạp mạng vì hoàng hậu, đám người này chưa chắc là người của hoàng hậu, nhưng hoàng hậu lấy lợi ích hoặc đe dọa khiến họ chịu chết vẫn làm được, đây không phải là chuyện diễn ra ngày một ngày hai mà từ thời ở Lạc Dương đã thế, tức là hoàng hậu ngấm ngầm dày vò hoàng đế từ lâu rồi, khiến hoàng đế điên cuồng phạm hết sai lầm này tới sai lầm khác:" Thế thì tâm cảnh của hoàng đế thực sự bị phá vỡ rồi."

Vân Sơ tiếp tục nói:" Trong thư Vân Cẩn kể, khi hoàng đế đánh nó, sức lực không có mấy, nhưng vẻ mặt vô cùng hung ác, như muốn ăn tươi nuốt sống nó."

Ôn Nhu thở dài:" Lòng có dư mà sức không đủ, thế thì toi rồi, phàm nam nhân nào có cảm giác đó thì cách cái chết không còn xa."

Vân Sơ lấy đầu cụng mạnh vào lưng ghế:" Hoàng hậu dâng trần tình biểu lên hoàng đế, nói mình là phụ nhân, không hề có ý nhòm ngó thần khí, chỉ làm trọn chức trách của thê tử. Nếu như hoàng đế hoài nghi cả nàng, vậy thì nàng đưa hết người của mình tới cung Cừu Thành, mặc hoàng đế xử trí."

Ôn Nhu ớn lạnh:" Lòng dạ thật độc ác ... Vậy mà ngươi giữ được Trường An bao năm, thật không dễ dàng."

" Giờ ngươi mới biết sao!" Vân Sơ uể oải nói, người khác có thể xem thường Vũ Mị, y thì làm gì dám, bất kể có thắng nào bao nhiêu lần cũng không dám, một chút lơ là cũng không dám, nếu không một lần mất sạch rồi:
Bình Luận (0)
Comment