Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1819 - Q7 - Chương 346: Tình Nghĩa Quý Giá.

Q7 - Chương 346: Tình nghĩa quý giá. Q7 - Chương 346: Tình nghĩa quý giá.Q7 - Chương 346: Tình nghĩa quý giá.

Mùa thu phương bắc tới rồi, từng cơn gió mang theo chút se se lạnh thổi xuống làm cỏ dần chuyển sang màu úa tàn, một màu vàng ảm đảm đang dần dần bao phủ khắp Quan Trung, cũng là lời báo trước cho một mùa đông khắc nghiệt không còn bao sa nữa.

Nhắc tới mùa thu, lòng người khó tránh khỏi có chút uể oải, cùng nỗi buồn bâng quƠ vô cớ.

Ôn Nhu cũng có một loại bản lĩnh giống như mùa thu, đó là khiến cho người bên cạnh trở nên lười nhác như hắn, đôi khi hắn ngáp một cái làm Vân Sơ cũng không kìm được mà ngáp theo, ngay cả động tác há miệng cũng không khác là bao.

Có lẽ người như Ôn Nhu mới chính là đại biểu đúng đắn nhất của Đại Đường hiện giờ.

Cường đại, lười nhác, dù có chuyện lớn tới mấy cũng chợp mắt cái đã rồi hãng xử lý sau, có gì phải vội vàng đâu, trời chẳng sập được. Còn Vân Sơ cho tới giờ vẫn cứ bận ngược bận xuôi, đáng đời bị Ôn Nhu mỉa mai xuất thân chăn dê không khá lên được.

Chẳng biết có phải là vì mùa thu hay không, hôm nay hai người bọn họ đều rất lạ, mỗi người ngồi trên cái ghế của mình, chẳng ai buồn nhúc nhích một ngón tay để pha trà nước.

" Ta vẫn nhớ cuộc nói chuyện năm xưa giữa mình và hoàng đế bên ruộng bông, ta nói tới chí hướng của mình, còn hắn thì than vãn về chuyện muốn đổi lão bà. Ta không muốn nghe, mấy lần ngầm ám thị hắn, đừng nói chuyện lão bà của mình với người ngoài, hắn không nghe, càng nói càng hăng."

" Ta nói tới quả bông gòn, hắn thì nói tới từng tặng cho hoàng hậu một đôi hạch đào thanh ngọc ở chùa Cảm Tự, còn nói hạch đào mang ý tứ là hòa hảo, đại biểu cho hắn và hoàng hậu rất xứng đôi, chuyện gì cũng phù hợp."

" Khi đó hoàng đế nhất định yêu thương hoàng hậu vô cùng, nguyện vì nàng mà thành kẻ địch với toàn bộ thiên hạ."

" Nhìn từ chuyện cũ nghĩ tới hôm nay, phu thê họ đi tới mức này, không khỏi người ta bùi ngùi. Dù sao có lẽ tình nghĩa giữa ta và hắn bắt đầu từ khi nghe hắn thổ lộ tiếng lòng đó."

Ôn Nhu chẳng biết có nghe lọt tai Vân Sơ nói cái gì không, có lẽ nghe thấy, nhưng mà hắn có lối tư duy khác người:" Giống như khi ta ở thư viện nhìn thấy ngươi lên cơn ẩu đả đồng song, lúc đó đầu óc ta liền thông suốt, ta sớm muốn đánh đám lợn ngu xuẩn đó lâu rồi, ngại thân phận người đọc sách không vung nắm đấm lên được."

" Nhìn thấy ngươi thỏa sức đánh đập bọn chúng, ta hả dạ vô cùng, nhận ra, chúng ta là một loại người, khi ngươi ném Kim Nhu Như ra khỏi cửa sổ, ta càng thích ngươi hơn. Rồi lúc ngươi đấm vào bụng Kim Nhu Như, khiến cô ta phun hết cơm sáng ra ngoài, ta thấy, nhất định phải làm bằng hữu với tên này."

" Phải rồi, khi nào ngươi tới cũng Cừu Thành?"

Ôn Nhu là thế đấy, ngay cả lúc hắn nói những lời tình cảm xúc động nhất, hắn vẫn cứ tỉnh táo, trong ba người họ, hắn luôn là tên lý trí tới phát sợ, chỉ vài câu nói thôi đã đoán ra chuyện Vân Sơ muốn làm rồi.

Vân Sơ ngước mắt lên nhìn trần nhà, lười nhác nói:" Ta vốn muốn né tránh, chẳng dính vào việc gì hết."

" Ừ, tọa sơn quan hổ đấu mới là lựa chọn tốt nhất, chẳng sao huynh đệ chúng ta làm việc xưa nay không đi theo con đường tâm thường. Ta biết ngươi không bỏ được tình nghĩa với hoàng đế, ngươi muốn đi giúp hắn thì đi đi, Trường An có ta rồi." Ôn Nhu thông cảm:

Vân Sơ chép miệng:" Ta đúng là không phải một lão đại hợp cách!"

Ôn Nhu cười khẩy:" Bây giờ mới nhận ra à, ta thấy từ sớm rồi, có điều không sao cả, trên đời này lão đại hợp cách ta thấy nhiều rồi, theo một tên không hợp cách cho yên tâm.”

" Giống như thái tử vậy, hắn là một tên lão đại hợp cách đấy, kinh nghiệm của hắn có lẽ còn nhiều thiếu xót, không thể phủ nhận hắn mới là kẻ thực sự đang tọa sơn quan hổ đấu, đó mới là cách làm không ngoan, nhưng ta nhìn mà chướng mắt."

" Có điều ngươi coi trong tình nghĩa với hoàng đế, còn hoàng đế chưa chắc coi ra gì, nhớ đấy."

Đến lượt Vân Sơ khịt mũi coi thường:" Vớ vẩn, lão tử sống tới ngày nay là dựa vào bản lĩnh, không phải bằng tình nghĩa, ta chỉ làm việc không thẹn với lòng là đủ."

Ôn Nhu vuốt râu" Cơ mà ngươi không điều động được quân đội Trường An, một vạn tám nghìn tư binh đem vào cuộc tranh đấu này, ngươi phải tính toán cho kỹ vào."

Vân Sơ bình thản nói:" Một vạn tám nghìn người đó ta để lại cho còn gà nhép ngươi dùng đấy, ta không cần, đơn thương độc mã là được rồi."

Ôn Nhu ngồi bật dậy kinh ngạc nhìn Vân Sơ:" Ngươi điên à, bây giờ ngươi thân phận thế nào rồi, vẫn chơi trò liêu mạng như vậy không đáng khen đâu, chỉ mất mặt thôi."

Vân Sơ cũng ngồi dậy:" Ta làm trung thần hơn hai mươi năm rồi, dù có lừa hắn, ta cũng định lừa cho tới khi hắn chết."

Ôn Nhu cười méo miệng:" Lừa tới chết thì còn gì là lừa nữa."

Vân Sơ ấn vai Ôn Nhu một cái rồi đi không nói gì thêm, Ôn Nhu chỉ ngồi nhìn theo chứ không cản.

Nếu như Ôn Nhu không về, Vân Sơ không thể nào rời Trường An, ông cụ chết thật không đúng lúc, Vân Sơ tuy không mê tín, nhưng y không thể lừa bản thân, nếu Ôn Nhu đã về rồi, y không thể lấy cớ khoanh tay ngồi nhìn được nữa, phải đi một chuyên.

Hoàng hậu cũng đang thử sức hiệu triệu của mình, xem ai thực sự đứng về phía nàng, nếu người của nàng chưa đủ, tất nhiên là đến để cho hoàng đế giết, nếu người của nàng đủ nhiều, khi đó ai giết ai rất khó nói.

Nếu Lý Trị chỉ vẻn vẹn là một hoàng đế thôi, Vân Sơ đã mặc kệ, trên đời này hoàng đế chết nhiều lắm, y mà nghe tin hoàng đế chết sẽ nâng chén uống mừng chứ chẳng có chút bi thương nào.

Đáng tiếc, Lý Trị không phải là hoàng đế, hắn là một nửa bằng hữu của Vân Sơ, với hoàng đế mà nói, một nửa này là quý giá lắm rồi. Từ xưa tới nay tình nghĩa là thứ khó trả nhất, cho nên Vân Sơ định đích thân tới cung Cừu Thành một chuyến, đó là một nơi không tốt, một vùng tử địa, hoàng đế không nên chết ở đó.

Đúng vậy, Lý Trị sắp chết rồi, đó là phán đoán của lão thần tiên.

Hai tháng trước lão thần tiên theo lịch tới chẩn mạch cho hoàng đế, có điều lần này hoàng đế cao ngạo từ chối.

Đó là thứ sinh vật coi mình là rông, hắn không muốn mất đi tôn nghiêm và kiêu ngạo ở thời khắc cuối cùng.

Mặc dù lão thần tiên không lý giải được loại hành vi giấu bệnh sợ thuốc của Lý Trị, nhưng ông vẫn cho Lý Trị một sự tôn trọng tuyệt đối. Sau khi từ cung Cừu Thành trở về, lão thần tiên đóng cửa không ra ngoài, không giải thích bất kỳ lời nào với ai, bệnh tình Lý Trị thế nào càng không nói, dù có là hoàng hậu hay thái tử.

Cho tới khi hoàng đế nổ pháo bừa bãi ở thành Trường An, ông mới phái một dược đông tới chuyển lời với Vân Sơ, cẩn thận nhẫn nại, qua được là thắng lợi.

Vân Sơ từ trong lời của lão thần tiên nghe ra được huyền cơ, hoàng đế sắp chết rồi.

Mỗi khi một hoàng đế qua đời là đều sẽ có chuyện lớn xảy ra, hơn nữa những chuyện lớn đó đều là điều khó dự đoán nhất, là lúc nguy hiểm nhất.
Bình Luận (0)
Comment