Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1820 - Q7 - Chương 347: Đã Tới Lúc Trường An Bảo Vệ Ngươi Rồi.

Q7 - Chương 347: Đã tới lúc Trường An bảo vệ ngươi rồi. Q7 - Chương 347: Đã tới lúc Trường An bảo vệ ngươi rồi.Q7 - Chương 347: Đã tới lúc Trường An bảo vệ ngươi rồi.

Mặc dù Vân Sơ luôn cố gắng xóa nhòa khoảng cách người trong thành và ngoài thành, thực hiện rất nhiều ưu đãi cho nông phu, nhưng bản thân nông phu luôn tự tỉ, mỗi lần vào trong thành luôn rụt rè khép nép hơn hẳn, người trong thành vì thế mà được thể kiêu ngạo.

Có điều gần đây tinh thế thay đổi hẳn rồi, nông phu mang theo nông cụ sắc bén, nghênh ngang vào thành, thái độ như muốn kiếm người gây sự, người trong thành tay không tấc sắt liền khách khí hẳn.

Chuyện này cần gì Lư Chiếu Lân báo cáo chứ, Vân Sơ mỗi ngày cưỡi ngựa đi về đều thấy hất.

Mặt trời ngả hẳn về hướng tây, ráng chiều đầy trời, đang là giữa thu, nắng tắt thời tiết dễ chịu hẳn, lòng người thư thái hẳn hơn. Kênh nước róc rách chảy, hai bên bờ liễu trồng mùa xuân khá cứng cáp rồi, hẳn sẽ qua được mùa đông năm nay thôi, sang năm sau Trường An sẽ có thêm một cảnh đẹp rồi.

Đi loanh quanh trong thành, chuyên chọn lối nhỏ mà đi, khi Vân Sơ dẫm trên tia nắng cuối cùng trong ngày về tới nhà thì Ngu Tu Dung cũng đã từ Bá Thượng trở về. Ngu Tu Dung ngồi ở chòi nghỉ giữa trung đình đợi Vân Sơ, phu thê nhiều năm, chỉ cần nhìn trượng phu một cái, nàng biết ngay là có chuyện lớn xảy ra.

Lần này Ngu Tu Dung không giả vờ không biết, hỏi:" Phu quân, không có gì nói với thiếp thân sao?"

Vân Sơ nắm tay nàng ngồi xuống ghế đá, chuyện này không giấu được:" Ta chuẩn bị đón bệ hạ về cung Thái Cực."

Lời nói y tuy nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định, Ngu Tu Dung run giọng:" Vậy làm phiần lang quân đưa Mỹ Ngọc Nhi và Tư Tư về."

Vân Sơ gật đầu:" Tất nhiên rồi.

" Vậy chàng định mang bao nhiêu binh mã tới cung Cửu Thành?"

" Đây là chuyện riêng của ta thôi, không cần phải phái binh mã Trường An đi, một mình ta là đủ rồi."

Ngu Tu Dung ngay lập tức nắm chặt tay Vân Sơ, cứ như sợ y đi ngay lập tức vậy, gần như hét lên:" Phu quân, bao nhiêu năm qua chàng cúc cung tận tụy còn chưa đủ sao? Chàng không nợ Đại Đường cái gì, càng không nợ Lý Trị cái gì hết, tại sao phải làm thế chứ?"

Vân Sơ cảm nhận rõ tay Ngu Tu Dung run rẩy, tới mức hét ra tên húy của hoàng đế rồi, vỗ vỗ mu bàn tay nàng trấn an:" Tình nghĩa là thứ vốn không đong đếm, thế nên không cần nói chuyện ai nợ ai, ta chỉ muốn làm mọi chuyện có đầu có cuối trọn vẹn thôi. Nếu hắn ra đi ở đó, xung quanh toàn là hạng lang sói, chẳng có lấy một người thực lòng ở bên, vậy thì quá thê lương rồi."

Ngu Tu Dung khóc nấc lên:" Vậy chàng có nghĩ tới thiếp không, nếu chàng có mệnh hệ gì, thiếp thế nào?"

Vân Sơ cười ôn nhu:" Nàng à, là báu vật vô giá của ta, đã là thứ vô giá thì phải mang theo bên cạnh rồi, cho nên nàng cũng đi với ta."

" Chỉ biết nói lời ngon ngọt." Nghe Vân Sơ nói thế, Ngu Tu Dung thu lại nước mắt, trên mặt hiện lên nụ cười:" Vậy phu phụ chúng ta cùng đi mời bệ hạ về Trường An."

Vân Sơ gật đầu:" Vậy thì nàng thu dọn đi, hai chúng ta thôi, hành trang gọn nhẹ lên đường, không cần nói cho bọn nhỏ biết, coi như đi chơi một chuyến."

Sự thực chứng minh rằng, khi một nam nhân muốn đi làm chuyện mạo hiểm thì tuyệt đối đừng nói với lão bà, một khi nói rồi, cho dù nàng có sẵn lòng cùng ngươi đi đối diện với nguy nan, thậm chí là chuẩn bị tinh thần đi vào chỗ chết, nàng vẫn nghĩ mọi cách để giảm bớt nguy hiểm phải đối diện.

Ngu Tu Dung chỉ là chủ phụ gia đình thôi, hơn nữa bây giờ nàng còn giao hết mọi việc trong nhà cho khuê nữ cho nhi tức rồi, đã không còn quản chuyện nữa, vậy còn có thể tìm ai giúp mình? Tất nhiên là người bên cạnh, một là quản gia Lưu Nghĩa, một là mã phu Cừu Phì!

Đợi khi Lưu Nghĩa và Cừu Phì hiểu được cặn kẽ nguy hiểm mà hầu gia phải đối diện, bọn họ ngay lập tức liên hệ với toàn bộ gia thần của Vân thị. Do đây là chuyện được hầu gia coi là chuyện tư nhân, vậy thì không thể dùng tới quyền lực công mà gia chủ nắm giữ, nhưng lực lượng trong nhà tất nhiên có thể điều động.

Đến sáng hôm sau, mặt trời vừa ló rạng, sương mù chưa tan hết, khu phu phụ Vân Sơ hành trang gọn nhẹ chuẩn bị lên đường tới cung Cừu Thành, cưỡi ngựa ra ngoài cổng phường Tấn Xương hết hồn phát hiện một đám nông phu cầm cuốc, xẻng, rìu lưng đeo cung đi săn đứng chật kín cả đường đi.

Số nông phu này không dưới 3000. nếu không phải nhìn thấy đám phó nhân Vân thị đứng hàng đầu đội ngũ, Vân Sơ còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì cơ.

Khỏi cần hỏi cũng biết là lão bà mình làm ra, Vân Sơ bất lực nhìn Ngu Tu Dung.

Ngu Tu Dung chẳng xấu hổ hay áy náy, nàng mặc bộ võ phục gọn gàng, tuy có tuổi, nhưng vóc dáng vẫn thon gọn, tư thế uy nghi đường hoàng đối mặt với ánh mắt của trượng phu:" Phu quân, đó đều là gia nô bộ khúc mà thiếp quản lý, những người này không thuộc về Trường An, cũng không có chức vị gì, bọn họ đều là người cùng vinh nhục với Vân thị. Bình thường họ dựa vào nhà ta kiếm cơm, giờ tới lúc dùng tới họ rồi."

Vân Sơ thậm chí thấy cả mấy phụ nhân thân hình to béo cầm dao phay, tóc không trắng hết thì cũng đã hoa râm, đó là đám Nhất Phì, Nhị Phì, những cung nữ đầu tiên được Thôi ma ma mua về, sớm đã phân hộ có gia đình riêng, không còn sống trong trạch viện Vân thị nữa, không ngờ chủ phó bao năm gặp lại thế này, cười khổ:" Đám Nhất Phì đã già tới không đi lại được nữa rồi, nàng làm khó họ làm gì?"

Nhị Phì hô to:" Lang quân không phải muốn tới cung Cửu Thành đón bệ hạ sao? Dọc đường cần lão nô lo cơm nước chứ, lang quân yên tâm, lão nô còn khỏe còn đi lại được, mấy trăm dặm đường không là gì cả."

Lại có nông phu giơ cuốc lên:" Dọc đường có thú dữ, hầu gia để bọn tiểu nhân đi theo đi."

Cả đám tức thì nhao nhao phụ họa, xôn xao cả góc thành.

Chủ mẫu hạ lệnh cũng như ý chỉ của hoàng đế vậy, khó mà sửa được, Vân Sơ không nỡ từ chối thịnh tình của họ, huống hồ dẫn đám gia phó nông phu đi theo tựa hồ có lòng thành hơn một chút.

Khi bọn họ rầm rộ lên đường, trong phường Tấn Xương cũng có người trong nhà thừa xe ngựa, xe lừa kiếm cớ nọ cớ kia, lén lút gia nhập vào đội ngũ.

Ra tới Chu Tước đại nhai, Lưu Nghĩa nay đã là ông già bảy mươi, tóc trắng như cước, ra lệnh giơ nghi trượng xuất hành của hầu gia lên, tới ngay cả mười hai thanh đại kích đại biểu cho quân công của Vân Sơ cũng được mười hai tên gia phó vai u thịt bắp giơ lên, khí thế vô song. Nhân số đội ngũ theo sau đã tới năm nghìn.

Vân Sơ ngay lập tức nhận ra có chuyện bất thường rồi, Ngu Tu Dung không cách nào trong một đêm huy động nhiều người như thế, Lưu Nghĩa già lắm rồi, Cừu Phì cũng là tên phế vật, chắc chắn có người can thiệp.

Dọc đường nhìn trái ngó phái, tự dưng Vân gia xuất hành quy mô lớn như vậy, thế mà không thấy trong thành oanh động là mấy, không thấy người bất lương hay quan lại kéo tới hỏi han, đã thế đường đi như có người dọn sẵn, không tắc như mọi ngày.

Quả nhiên chú ý quan sát một hồi, Vân Sơ không khó phát hiện ra Ôn Nhu ngồi trên tầng hai quán trà, trong lòng bế một Hồ cơ nhìn không rõ diện mạo, chỉ thấy vóc dáng vô cùng khoa trương, tay còn lại phe phẩy cái quạt ngắn, đang cười với mình.

Nhìn thấy cảnh này Vân Sơ không hiểu ra mới là lạ, tên này luôn thế, thích trốn sau lưng người ta làm mấy trò như vậy, nhảy xuống ngựa, lên tầng hai quán trà, tới chỗ Ôn Nhu:" Người định làm cái gì thế?"

Ôn Nhu ăn mặc kiểu văn sĩ, tóc buộc khăn anh hùng, nụ cười nhẹ nhàng, hành vi dâm đãng, hắn rút tay ra khỏi ngực Hồ cơ, cười thoải mái:" Lòng dân có thể dùng."

Vân Sơ nhíu mày:" Ta không muốn liên lụy tới bách tính Trường An."

Ôn Nhu vỗ đét lên mông Hồ cơ:" Nghe rõ chưa? Đi báo với thượng ti của ngươi, nói Vân hầu chuẩn bị tới cung Cừu Thành cung nghênh bệ hạ rời đô về Trường An, bách tính Trường An hay tin, cảm niệm ơn đức bao năm của bệ hạ, lũ lượt đi theo."

Hồ cơ đó rời khỏi lòng Ôn Nhụ, lễ độ thi lễ rồi vội vàng rời đi.

Vân Sơ ngạc nhiên:" Đó cũng mật thám của ngươi à?" Ôn Nhu đưa tay lên ngửi mùi hương trên thân thể nàng:" Đẳng cấp cao lắm đấy, nếu đưa vào trong quân, có thể xưng là tướng quân."

Vân Sơ hết nói nổi, đến mật thám mà hắn cũng đưa lên giường được, nói hắn có một lão bà thì quá xỉ nhục nam nhân chung tình trong thiên hạ, mắt nhìn bộ mông khoa trương của Hồ cơ đó, gật đầu:" Có thể bằng một vạn binh mã đấy!"

Ôn Nhu phe phẩy quạt chỉ về phía trước:" Ngươi chăm lo Trường An bao năm, nay nó đã thành người khổng lồ, đã tới lúc Trường An bảo vệ ngươi rồi."

" Đừng nói đây là chuyện riêng của một mình ngươi, vì ngươi sớm hòa cùng với Trường An làm một rồi, đi một mình sao bằng dẫn cả thành cùng đi."

" Hoàng đế nhìn thấy bách tính yêu quý mình như thế, nói không chừng là sẽ không chịu chết nữa ấy chứ."

Vân Sơ kinh ngạc quay đầu nhìn ra Chu Tước đại nhai, bốn phương tám hướng đang có vô số người nườm nợp đổ tới.

Tên này, tên này ... Vân Sơ luôn biết Ôn Nhu là tên điên, nhưng cũng không ngờ tới được chuyện như thế.

Ánh mắt kinh ngạc của Vân Sơ khiến Ôn Nhu vô cùng đắc ý:" Lão tổ tông xưa nay luôn yêu thương ta, đối xử với ta tình sâu như biển, nhưng ngươi biết sau khi ông ấy chết, tâm tình ta tốt thế nào không? Người ngoài không biết, cho rằng vì ta quá bi thương, cho nên mới buông thả phóng túng để giảm bớt đau xót trong lòng. Ha ha ha, ngươi nên biết, ta vui thật đấy, lão tổ tông chết rồi, níu kéo cuối cùng của Ôn thị với ta không còn nữa, từ nay trở đi, ta chính là ta."

" Tự mình quản mình, tự mình chịu trách nhiệm với bản thân, đây là chuyện sướng khoái biết bao."

Vân Sơ thở dài:" Ngươi làm ầm ï quá!"

Ôn Nhu giang rộng tay ra hướng lên trời cao cười sang sảng:" Loạn thế mới thể hiện được sự phong lưu của anh hùng, giờ đây kẻ nên chết đã chết cả rồi, không nên chết cũng chết cả rồi, tới lúc huynh đệ chúng ta bước lên sân khấu."

" Chúng ta lần đầu tiên lộ diện, sao có thể không cho người đời biết, chúng ta cường đại tới mức nào chứ!"
Bình Luận (0)
Comment