Q7 - Chương 348: Chỉ là sự kiện tùy cơ.
Q7 - Chương 348: Chỉ là sự kiện tùy cơ.Q7 - Chương 348: Chỉ là sự kiện tùy cơ.
Chuyện nghênh tiếp hoàng đế về Trường An phải phát sinh tùy cơ, không thể là thứ có kế hoạch mưu tính đã lâu.
Khác biệt giữa hai điều này là rất lớn.
Vân Sơ thì rõ ràng là tùy cơ rồi, nhưng Ôn Nhu không chịu bỏ qua cơ hội tốt như thế, mặc cho Vân Sơ tùy cơ, hắn tổ chức sau lưng.
Vì thế thành Trường An diễn ra một cảnh tượng hoành tráng ngàn năm khó gặp.
Trương Nhị Đản vừa mở lồng bánh bao hấp nóng hổi, đang chào mời khách thì thấy Trần Cẩu Oa bán bánh rán ở kế bên vừa mở sạp hàng đã vội vàng thu dọn, dáng vẻ gấp gáp. Hai người bán hàng cạnh nhau nhiều năm, quan tâm hỏi một tiếng có chuyện gì, Trần Cẩu Oa gấp giọng nói "huyện tôn đi đón bệ hạ về Trường An rồi", nói xong gấp gáp chạy mất. Hắn chẳng hiểu huyện tôn đi đón hoàng đế thì liên quan gì tới mình?
"Râm!" Một tiếng mấy đao khách đang tranh thủ ăn sáng chuẩn bị tới sở giao dịch Khúc Giang kiếm việc làm thì lão đại bọn họ từ đâu tới, gõ sống đao lên bàn quát:" Huyện tôn đi đón bệ hạ rồi, các ngươi còn ngồi đây làm gì nữa? Đi nhanh!"
Thế là đám đao khách bỏ cả đồ ăn dở mà đi, Trương Nhị Đản càng ngỡ ngàng, chuyện gì thế?
Đường phố mỗi lúc một nhốn nháo, người chạy về một hướng ngày càng đông, khách hàng ăn bánh bao nhà Trương Nhị Đản cũng nhấp nhổm, chạy ra tóm lấy một người hỏi có chuyện gì, thì mới biết huyện tôn dẫn mấy nghìn người phường Tấn Xương đi đón bệ hạ rồi, thế là khách ưa náo nhiệt mang bánh bao chạy nốt.
Mọi khi giờ này khách ngồi đầy quán nhỏ rồi, hôm nay người ta mải đi xem náo nhiệt, chả có vị khách nào, lòng Trương Nhị Đản như có lửa đốt.
Trong khi Trương Nhị Đản còn đang ngây người ra thì có người bán giày, bán hành trang, bán lều du lịch, bán công cụ dã ngoại, ngửi thấy cơ hội làm ăn đã ùn ùn kéo tới chỗ Vân Sơ rồi, có điều ai hỏi lại sợ bị cướp cơ hội làm ăn, giấu đầu lòi đuôi nói "theo huyện tôn đón bệ hạ”. Thế là không biết từ khi nào, trên đường tiếng hô "theo huyện tôn đón bệ hạ" ngày một nhiều, lan tỏa khắp nơi.
Trương Nhị Đản đứng ngồi không yên, lòng như có lửa đốt, hết nhìn số bánh bao lại nhìn đám đông cuồn cuộn kéo đi, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, hô lên một tiếng "theo huyện tôn đón bệ hạ”, thế là cũng dọn hàng mà đi.
Những cảnh tượng như thế đang diễn ra khắp Trường An, tiếng hô "theo huyện tôn đón bệ hạ" ngày một vang vọng, bách tính các nơi dù đang làm chuyện làm ăn gì, đều lũ lượt trở về nhà, chuẩn bị hành trang, định theo huyện tôn cùng đón bệ hạ trở về Trường An. Thương cổ đang đàm phán mua bán lương thực, biết được tin tức trọng đại này, lập tức ngừng giao dịch, dẫn hỏa kế nhà mình đem lương thực đưa tới đội ngũ sắp theo huyện tôn tới cung Cửu Thành.
Nhưng tiểu thương đang bán món ăn mình làm, càng không bán nữa, gom góp hết thức ăn ngon nhất đưa toàn bộ tới đội ngũ.
Cảnh tượng này còn kinh hoàng hơn cả lần người người đổ ra Chu Tước đại nhai ngồi sau lưng Vân Sơ, một đám mật thám quanh năm suốt tháng cắm chốt ở Trường An tái mặt, vội vàng lên ngựa đi báo tin.
Mặt trời lên cao, tiếng huyên náo mỗi lúc một lớn, ngay cả những kỹ nữ đã vất vả làm việc cả đêm cũng bị đánh thức, cảm thấy chuyện lớn thế này không có ca vũ thì không đủ náo nhiệt, cũng vội vàng chuẩn bị hành trang đơn giản, đem theo nhạc khí của mình, ngồi lên xe ngựa nhỏ hai bánh gia nhập vào đội ngũ.
Đám sĩ tử ở Quốc tử giám ưa náo nhiệt hàng đầu thiên hạ, sự kiện trọng đại như thế sao có thể bỏ lỡ, xôn xao phụ họa.
" Trường An ta phồn thịnh đứng đầu thiên hạ, cần phải đón bệ hạ vê Trường An."
" Đúng thế, nay Trường An không thiếu bất kỳ một cái gì, chỉ thiếu một vị bệ hạ tọa trấn cung Thái Cục."
" Chỉ có bệ hạ rời đô về Trường An, Trường An mới thực sự là đô thành của thiên hạ."
" Tới cũng Cửu Thành, tới cung Cửu Thành, cung nghênh bệ hạ trở vê, cung Cửu Thành là nơi đổ nát, không xứng đáng để hoàng đế ở..."
Từ sau sự kiện tới nhà Vân Sơ hạch tôi, sĩ tử mới một lần đoàn kết như thế, bọn họ rầm rộ kéo nhau đi, còn hô vang khẩu hiệu "đón bệ hạ về Trường An", tức thì khí thế của họ làm thành Trường An muốn rung chuyển.
Đợi khi đám Lư Chiếu Lân, Dương Quýnh cởi quan phục, mặc nho sam lên người, tiếng hiệu triệu nghênh đón hoàng đế trở về Trường An đã đạt tới đỉnh điểm. Trong thành tựa hồ không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng hô "đón bệ hạ về Trường An', tỉnh thần ngày càng lên cao, giờ có ai ngu ngơ chưa biết xảy ra chuyện gì hỏi một câu thế nào cũng bị ăn chửi, quát vào mặt, chuyện trọng đại như thế mà không biết à? Đi đón bệ hạ chứ sao.
Người gia nhập đội ngũ đã lên tới mức không đếm xuể nữa, nhìn đâu cũng thấy một cảnh tượng nhốn nháo, Vân Sơ cũng không cố tình phái người chấn chỉnh. Ngẩng đầu lên nhìn mặt trời, đã trưa rồi, y dừng lại đủ lâu, nói với Ôn Nhu:" Nếu đã là hành động vô tâm, dù thế nào trông cũng phải giống vô tâm, không ở lại nữa, ta đi trước đây."
Ôn Nhu phe phẩy cái quạt nhỏ làm dáng, chẳng biết học cái thói xấu ở đâu ra:" Cứ đi, cứ đi, bọn họ sẽ đi theo."
Khi Vân Sơ và Ngũ Tu Dung cưỡi ngựa đi ra khỏi Chu Tước Môn thì ngoài thành đã đỗ hơn một nghìn chiếc xe ngựa, nhìn mức độ xa hoa là biết những chiếc xe ngựa này thuộc về nhà huân quý và có tiền ở Trường An. Những người này xưa nay đều nửa yêu nửa hận Vân Sơ, nhưng trong chuyện này có thể nói là ủng hộ tuyệt đối, bọn họ đi không sót một ai.
Cả đám đến hành lễ với phu phụ Vân Sơ xong, bọn họ không nhiều lời, tự giác yên tĩnh theo sau, hướng thẳng tới cung Cửu Thành.
Cao môn đại tộc đi rồi, quan viên đi rồi, người đọc sách đi rồi, thương cổ đi rồi, làm gì còn ai do dự nữa, ai có thể đi đều vội vội vàng vàng chuẩn bị, không muốn bỏ lỡ.
Đây thực sự là đội ngũ chưa từng có, khi phu phụ Vân Sơ tới cầu Hàm Dương rồi, trên Chu Tước đại nhai vẫn đông nghìn nghịt, khắp nơi là bách tính đang sửa soạn hành trang chuẩn bị tới cung Cửu Thành một chuyến, tạo thành con rồng dài ngoằn ngoèo, khí thế hơn cả đại quân năm xưa đông chinh.
Ôn Nhu vẫn ngồi trên tầng hai của quan trà nhìn xuống chu trước Đại Nhai, nói:" Trên đường đi, thế nào cũng có kẻ chặn giết bách tính, ý đồ chế tạo hỗn loạn."
" Chủ thượng anh minh." Phía sau Ôn Nhu là một đám thanh y nhân, ai nấy che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt, người đứng đầu râu dài lất phất đi lên chắp tay:" Tiên phong của bọn chúng đã xuất phát rồi ạ."
Ôn Nhu cười khế:" Ngươi nhìn thấy chúng xuất phát, đoán được ý đồ của bọn chúng, vậy mà không làm gì cả sao?"
Thanh y nhân lần nữa chắp tay:" Chúng là Hoa Lang Đồ, mấy năm qua chủ thượng luôn yêu cầu bọn thuộc hạ giám thị bọn chúng, không yêu cầu có hành động gì."
Ôn Nhu thở dài:" Các ngươi đúng là thuộc hạ tốt nghe lời của mỗ gia đấy, đi đi, mang bọn chúng về."
Thanh y nhân râu dài mỉm cười, kéo tấm bình phong ra, phía sau bình phong là cái bàn dài, trên bàn xếp chỉnh tề những cái tai được rửa sạch sẽ, bày trên từng cái khay gỗ, trông như cả một bàn sủi cảo.
Ôn Nhu liếc nhìn một cái, gật gù:" Tốt lắm, đều là tai trái, có thể tính công lao."
Thanh y nhân râu dài nói thêm:" Cắt tai rồi nhưng người còn sống ạ."
Ôn Nhu phất tay:" Mỗ gia chỉ cần tai thôi."
Thanh y nhân râu dài "vâng" một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Ôn Nhu lại nói với một thanh y nhân che mặt dáng người gày gò:" Người của chúng ta phải chiếm một thành trong đội ngũ nghênh tiếp bệ hạ trở về, ngươi làm được điều ấy không?"
Thanh y nhân che mặt đó giọng khàn khàn nói chuyện như tấm sắt va chạm vào nhau:" Khi quân hầu rời cầu Hàm Dương, người của chúng ta sẽ trà trộn vào đám đông, đồng thời thành nòng cốt của đám đông hỗn loạn."
Ôn Nhu gật gù:" Để mọi thứ tự nhiên vào, tránh cho người của Bách ky tỉ biết."
Thanh y nhân che mặt chắp tay:" Trong đó có 600 mật điệp của Bách ky tỉ." Ôn Nhu quay đầu lại, tiếp tục nhìn khung cảnh huyên náo trên Chu Tước đại nhai:" Lưới to lồng lên lưới nhỏ, lưới nhỏ phủ lên chỉ tiết, nếu như vẫn không thể đem chuyện này biến thành hành vi tùy cơ của bách tính, vậy thì sau này ngươi không cần che mặt nữa.
Thanh y nhân che mặt nói:" Ở Quan Trung, thuộc hạ có thể lấy đầu đảm bảo."
Vẻ hài lòng xuất hiện dưới đáy mắt Ôn Nhu, khẽ nói:" Rất tốtI"
Rồi nói với số thanh y nhân còn lại:" Xưa nay quân hầu có tiếng trong trăm vạn đại quân vẫn có thể lấy đầu thượng tượng, chuyện này trong lòng bách tính Trường An đã là sự thực. Lần này nếu như gặp phải đại quân ngăn cản, ta nghĩ quân hầu vẫn nối tiếp được sự dũng mãnh năm xưa, các ngươi thấy sao?"
Thanh y nhân vóc dáng hùng tráng nhất đi lên một bước, ngạo nghễ nói:" Thuộc hạ cho rằng đây là chuyện tất nhiên, hơn một trăm hỏa thương thủ huấn luyện hai năm, hao phí tới mười vạn quan tiền, nếu không thể giúp quân hầu tung hoành đại quân, đánh đâu thắng đó, bọn thuộc hạ sẽ mang đầu tới gặp chủ thượng."
Ôn Nhu gật gù:" Nếu như thế mỗ gia coi là thật vậy."
Đợi khi toàn bộ đám thanh y nhân đi hết rồi Ôn Nhu dựa người vào lưng ghế, ngáp dài một cái, mắt khép lại, có vẻ chuẩn bị chợp mắt rồi.
Một người ăn mặc kiểu phó dịch ho khẽ một tiếng:" Lang quân, thế còn tiểu nhân thì sao?"
Ôn Nhu chỉ hé một bên mắt, nhìn Địch Phúc béo tốt:" Còn cần ta phải nói nữa à, đi nói với lang quân nhà ngươi, có thể bắt đầu rồi."
Địch Phúc cẩn thận hỏi:" Không có thư ạ?"
" Thư gì mà thư, tùy hứng mà làm thôi, hắn mà còn cần ta bảo phải làm gì à?" Ôn Nhu bực mình phẩy tay:" Cút mau, cút maul"