Q7 - Chương 349: Lý trí hay không lý trí cũng chẳng sao.
Q7 - Chương 349: Lý trí hay không lý trí cũng chẳng sao.Q7 - Chương 349: Lý trí hay không lý trí cũng chẳng sao.
Tiết thu trời trong gió mát, lá cây khắp núi vừa biến thành màu đỏ chưa lâu đã bị sương trắng biến những chiếc lá mỹ lệ dần sang màu đỏ tía, hoang nguyên vào mùa thu đẹp không sao tả siết, bình nguyên Quan Trung còn chưa thấy cảnh tượng tiêu điều, ngược lại còn bừng bừng sức sống, muông thú khắp nơi.
Chỉ là dọc đường đi những đội lạc đà từ phía tây tới tranh thủ đến Trường An trước mùa đông để giao dịch, xa xa thấy đội ngũ khổng lồ ùn ùn kéo tới thì hết hồn kéo lạc đà vào những khu rừng bên cạnh lập trận phòng thủ, náo loạn cả một vùng.
Trước ồn ào, sau nhốn nháo, bốn bề hỗn loạn làm phá hỏng sạch cảnh đẹp mùa thu, Vân Sơ thở dài nhìn trời trong vắt không gợn chút mây, ít ra thì mấy ngày tới hẳn không có mưa, tranh thủ đón hoàng đế về trước đợt mưa thu cuối cùng là tốt nhất.
Vân Sơ và Ngu Tu Dung không đi vội vàng, nới lỏng dây cương, thong thả vừa đi vừa ngắm cảnh, lâu rồi phu phụ họ mới đi xa một chuyến cũng có chút tình thú, còn chuyện khác ra sao y không mấy quan tâm, để Ôn Nhu xử lý hết đi, y càng tỏ ra vô tư thì càng dễ đạt được mục đích. Bước qua cầu Hàm Dương, không ngờ nhìn thấy Vũ Tam Tư ở phía bên kia cầu đợi sẵn.
Hơn một tháng không gặp, Vũ Tam Tư gày đi không ít, gương mặt hắn cũng giống lá thu bị nắng gió biến thành màu đỏ chuyển sang tía rồi, chẳng còn chút hình bóng nào của thế gia công tử khi ở Lạc Dương nữa.
" Quân hầu, xin cho hạ quan đi theo."
Vân Sơ từ chối:" Lập trưởng của ngươi có vấn đề, không thể đi."
Vũ Tam Tư rơi nước mắt:" Quân hầu vẫn xem thường huynh đệ hạ quan sao?"
Vân Sơ lắc đầu:" Không phải ta coi thường các ngươi, ngươi hẳn phải hiểu, chuyến đi này của ta, chắc chắn hoàng hậu sẽ không vui vẻ gì. Một khi để hoàng hậu thấy các ngươi đi theo ta, chính là lúc huynh đệ các ngươi phải chết, ta có muốn ngăn cản cũng không thể, chớ quên hoàng hậu không chỉ là cô mẫu của ngươi, còn là tộc trưởng Vũ thị." Vũ Tam Tư vẫn cố chấp giữ lấy dây cương chiến mã của Vân Sơ, khẩn khoản nói:" Quân hầu, chuyện lớn thế này nếu huynh đệ hạ quan không ai tham gia, sau này e rằng sẽ không được lòng thái tử."
Vân Sơ nhíu mày, đúng là người đáng thương luôn có chỗ đáng trách, huynh đệ này ở bên cạnh y lâu như thế, vài việc vẫn rất hồ đồ, không biết Vũ Thừa Tự có nghĩ thế này không, nếu không thì khiến y thất vọng quá rồi. Nhưng Vân Sơ cũng biết, bất kể y tỏ thái độ thế nào, vẫn luôn có vài kẻ tự cho là đúng, nghĩ rằng y là người của thái tử, cầm roi ngựa gõ lên đầu Vũ Tam Tư:" Ngu xuẩn, chuyến đi này của ta, người khó chịu nhất sẽ là thái tử."
Vũ Tam Tư cả kinh, hắn cứ nghĩ Vân Sơ đi đối phó với hoàng hậu:" Vậy, vậy quân hầu..."
Vân Sơ nghiêm mặt nói:" Vân mỗ nhận hoàng ân hơn hai mươi năm, nay đã tới lúc báo đáp ơn tri ngộ của bệ hạ rồi, chuyến đi này là để giải mối lo cho bệ hạ, không dính dáng tới bất kỳ việc gì khác."
Vũ Tam Tư ngỡ ngàng, buột miệng nói:" Quân hầu vì sao hành động bất trí như thế?"
Vân Sơ cười to:" Mỗ gia có lẽ chỉ là kẻ ngu xuẩn thôi."
Nói rồi giật dây cương, thoát khỏi tay Vũ Tam Tư, tiếp tục thúc ngựa đi tới.
Năm xưa khi Tào Tháo xua quân nam hạ, đồ mưu Kinh Châu, Lưu Biểu lúc này đã qua đời, Lưu Tông chưa đánh đã hàng, thế quân Tào không gì kháng cự được, Lưu Bị rút lui, bách tính dắt díu nhau đi theo, người già trẻ nhỏ phải bò nhà bỏ cửa, tiếng khóc dậy đất, tình cảnh vô cùng thê thảm. Lưu Bị do dẫn theo bách tính, ngày chỉ đi được mười dặm.
Nay tình cảnh Vân Sơ tốt hơn nhiều lắm, trong số bách tính đi theo dù có người già trẻ nhỏ cũng được ngồi xe ngựa, không có quân địch đuổi theo sau, rối loạn thì có, nhưng tinh thần mọi người đều rất tốt, thương cổ chạy đi chạy lại dọc đội ngũ bán hàng, hết sức náo nhiệt. Từ Trường An tới cung Cửu Thành chỉ hơn ba trăm dặm, khoái mã đi không nghỉ, chỉ một ngày là tới nơi, nếu dẫn theo mười vạn người, lại còn là mười vạn bách tính chẳng có chút tổ chức gì, ít nhất phải mười ngày mới tới được. Chưa đợi Vân Sơ rời khỏi Hàm Dương thì hoàng đế Lý Trị đã biết được tin rồi, cung Cửu Thành nhìn có vẻ không khác gì, một bầu không khí khẩn trương vô hình đang lan tỏa.
Nghe bí thư thừa Vân Cẩn báo cáo, Lý Trị nheo con mắt duy nhất lại:" A gia ngươi tới cung Cửu Thành làm cái gì?"
Câu hỏi này bảo Vân Cẩn phải trở lời thế nào, hắn cũng kêu khổ không thôi đây này, mới đi không lâu, a gia ở nhà liên tục gửi tin sốc tới rồi, lần trước ít nhất còn có Lý Tư tới nói cho hắn biết ngọn ngành, lần này hắn cũng như người khác, lần đầu nghe tới thôi.
Chuyện này không nên trả lời một cách quá chính thức, tốt nhất để a gia tới trước mặt bệ hạ nói chuyện đi, Vân Cẩn thấy mình còn lâu mới đủ tư cách, huống hồ hắn không tin hoàng đế còn cần mình báo cáo mới biết tin này, một số loại tin tức, tới chỗ hoàng đế nhanh hơn tới bí thư giám.
Đầu óc Vân Cẩn xoay chuyển cũng nhanh, chắp tay đáp:" Đoán chừng nghe nói bệ hạ đánh đập ái tử của mình, cho nên gia phụ tới tìm bệ hạ hỏi chuyện cho rõ ngọn nguồn."
Đại hoạn quan Bình Xuân trố mắt nhìn Vân Cẩn, vị này nói chuyện kiểu gì thế, có phải là muốn ăn đòn nữa phải không? Vân Sơ là tên hẹp hòi, y không dám nói hoàng đế, nhưng mà hỏi tội đám người bên cạnh như bọn họ không thành vấn đề.
Ấy vậy mà nằm ngoài dự đoán của Bình Xuân, Lý Trị không tức giận, chỉ bĩu môi:" Y đem mười vạn binh mã tới thì trẫm còn kiêng ky đôi phần, đằng này y dẫn theo mười vạn bách tính, tệ hơn một đám ô hợp thì làm gì được trẫm cơ chứ?"
Vân Cẩn ưỡn ngực nói:" Một mình gia phụ có thể chống lại mười vạn hùng binh."
" Ha ha ha ha." Lý Trị ngửa đầu cười to:" Bằng vào sự vũ dũng năm xưa y bị người Đột Quyết bắn như nhím ấy, thiên hạ ai cũng nghĩ a gia ngươi võ công vô địch thiên hạ lập nên quân công cái thế, hừ, trẫm biết thừa, y chỉ dựa vào cái dũng Nhị Bách Ngũ, làm việc không ai dám làm.”
Tâm trạng Lý Trị rất thất thường, y đang cười sảng khoái đấy, ngay lập tức tiếng cười ngưng mặt, lạnh lùng nhìn Vân Cẩn:" Y thực sự muốn nghênh tiếp trẫm rời đô về Trường An?”
Quản nhiên hoàng đế cái gì cũng biết rồi, hỏi chưa chắc là vì muốn câu trả lời, còn nói vì cái gì thì cũng chịu nốt, tâm tư đế vương khó dò, Lý Trị hiện giờ lại càng khó đoán hơn. Vân Cẩn không dám nhiều lời:" Trường An vốn là cố cư của bệ hạ."
Lý Trị ngồi xuống ghế, im lặng hồi lâu phất tay:" Ngươi lui đi."
Vân Cẩn thu dọn văn thư rồi rời khỏi đại điện cung Cửu Thành.
" Chuyện này có dự mưu không?”
Thụy Xuân khom người đi tới trước mặt hoàng đế:" Bẩm bệ hạ, trước khi Vân Sơ lên đường tới cung Cửu Thành, ở Trường An không ai biết được chuyện này. Tới khi Ngu Tu Dung triệu tập hai lão phó tới, bọn họ lại đi tìm gia thần Vân thị tới, tin tức mới truyền ra ngoài."
" Chuyện này đã được mật điệp của Bách ky ti xác minh rất nhiêu phương diện, thực sự phu phụ Vân Sơ đột ngột muốn đi. Trước đó Vân Sơ có đi gặp Ôn Nhu, nô tài đoán, do Ôn Nhu tới Trường An, Vân Sơ mới có thể yên tâm lên đường. Vân Sơ rất có thể muốn tới từ trước, nhưng bách tính đi theo, đúng là sự kiện đột phát mà thôi."
" Ngươi cũng không biết gì sao?" Lý Trị lại nhìn đại đô đốc Bách ky tỉ Trường An Hòa Xuân:
Sau sự kiện hỏa pháo, Hòa Xuân giám thị Trường An vô cùng nghiêm ngặt, nên hắn biết sớm hơn thế lực khác, ngay khi Ngu Tu Dung triệu tập gia thần, hắn đã cho người đưa tin rồi, sáng hôm sau khi Trường An bắt đầu hỗn loạn thì chính hắn dẫn thân tín chạy về cung Cửu Thành bảo vệ hoàng đế" Hết thảy xảy ra gấp gáp, không có chút chỉ huy nào ạ."
Lý Trị thở dài:" Vân Sơ không gửi tấu đi sao?"
Hòa Xuân lắc đầu:" Không ạ, Vân hầu cứ như vậy lên đường."
" Hoàng hậu có biết không?"
" Lão nô lấy tính mạng khẳng định, hoàng hậu không thể biết trước lão nô được." " Thái tử thì sao?"
" Thái tử thân ở cung Cửu Thành, không thể biết được, sự kiện này, lão nô có phái người chặn các ngả đường tới cung Cửu Thành, bắt được sáu mật thám của thái tử, từ nội dung mật thư, chắc chắn thái tử không biết." Hòa Xuân lấy ra sáu chiếc ống da trâu dâng lên hoàng đế:
Lý Trị mở mật thư ra, thư họa của hắn không tồi, chưa nói tới nội dung, nhìn nét chữ là nhận ra được người gửi tin hoảng loạn thế nào, hắn tin thêm vài phần:" Vân Sơ sao lại tới cũng Cửu Thành vào lúc này, với y mà nói, đây là hành vi bất trí."
Ba tên hoạn quan thân tín Hòa Xuân, Bình Xuân, Thụy Xuân đều khom người, không ai dám tùy tiện trả lời.
Lý Trị rơi vào trâm tư, gương mặt lúc hung tợn, lúc hồi ức, rồi lại tự như buồn bã, đến khi ánh mắt nhìn thấy cái đầu gấu lớn lấm la lấm lét ở ngoài cửa thò vào nhìn mình, lòng mềm nhữn. Vẫy tay một cái, gấu lớn lật đật vượt qua ngưỡng cửa, tới bên Lý Trị nằm xuống, rồi lại gian nan lật người, lộ ra cái bụng, một cái móng đặt lên tay Lý Trị.
Chẳng biết vì sao, nước mắt ròng ròng từ con mắt độc nhất của Lý Trị chảy ra, lăn qua gò má, rơi xuống lớp lông đã có phần xác xơ của gấu lớn, nó cũng già lắm rồi, ngày tháng có lẽ không còn bao lâu, hắn liên cúi người xoa cái bụng cho nó.
Lần trước Lý Trị lên cơn, dùng sống đao chém gấu lớn bảy tám cái, khiến nó sợ hãi bỏ trốn một thời gian, cuối cùng vẫn len lút quay về, đứng ngoài đại điện nhìn hắn.
Chỉ là Lý Trị trong lòng day dứt, không dám thân cận gấu lớn.
Hành vi của Vân Sơ, sau khi trừ bỏ toàn bộ khả năng lý trí, chỉ còn lại một đáp án chẳng lý trí nữa thôi, có lẽ giống như gấu lớn, lần này tới cung Cửu Thành chỉ vì muốn thăm hắn, hoặc có lẽ còn muốn bảo vệ hắn ...
ebookshop.vn