Q7 - Chương 350: Vận khí cũng là một loại sức mạnh.
Q7 - Chương 350: Vận khí cũng là một loại sức mạnh.Q7 - Chương 350: Vận khí cũng là một loại sức mạnh.
Phụ cận cung Cửu Thành nhiều nhất là cây tùng, chủng loại tùng ở nơi này rất nhiều, trong đó chiếm phần đông là tùng đen, mùa thu tới không làm cỏ cây nơi này úa tàn, ngược lại sương xuống càng làm cây tùng ở đây thêm sẫm màu, cứng cỏi, cảnh sắc càng thêm vận vị.
Thái tử Lý Hoằng mặc võ phục trắng, tướng mạo anh tuấn bất phàm, ánh mắt ôn nhu đứng dưới một cây tùng đen cực lớn, mắt ngước lên nhìn mấy con sóc nhảy qua nhảy lại, có vẻ đang tích cực gom góp lương thực chuẩn bị cho mùa đông thiếu thốn.
Thể hình của đám sóc ở cung Cửu Thành cũng to hơn nơi khác gấp đôi, chúng có một cái mồm trông qua có vẻ rất nhỏ, thế nhưng lại chứa rất nhiều thức ăn. Lúc này con sóc kia miệng bị hạch đào làm căng phồng lên, dù thế nó vẫn không nỡ rời đi, chuẩn bị thừa cơ lấy thêm thật nhiều hạch đào trong tay nữ nhân rực rỡ như hoa kia.
Nhìn Vân Na lại lấy ra mấy quả hạch đào nữa giơ lên cho con sóc, Lý Hoằng nói:" Nàng cho chúng nhiều rồi, lòng tham của chúng chẳng bao giờ thỏa mãn được."
Vân Na khẽ nhấc chân ngọc, để tay đưa cao hơn, dụ con sóc nhát gan xuống, nếu nó không nhanh lên, đám bạn của bạo dạn của nó sẽ quay lại lấy hết thức ăn mất:" Tuy chúng ăn khỏe nhưng có giới hạn thôi, còn hạch đào của ta lại rất nhiều."
Lý Hoằng đi tới phía sau Vân Na, ôm lấy vòng eo của nàng, đầu cúi xuống mái tóc màu nâu sẫm, lấy mũi rẽ mái tóc ra, hôn lên chiếc cổ trắng:" Nếu như ta thành hoàng đế, có thể cho nàng nhiều hơn nữa."
Vân Na cười giễu cợt:" Vậy ngươi có thể theo ta về Phật Quốc không?"
Lý Hoằng xoay người Vân Na lại, thâm tình nhìn vào đôi mắt lam xanh thăm thẳm:" Nàng biết mà, đây vốn là chuyện không thể nào."
" Vậy thì ngươi chẳng cần phải nói nữa, đó là điều duy nhất ta muốn, còn những cái khác ta không cần, ta tự lấy được." Đáng lễ giờ này Vân Na đã phải lên đường về Tây Vực rồi, nhưng vì vài việc mà bị trì hoãn, khẽ đẩy hắn ra:" Con dân ta nhiều lần gửi thư yêu cầu ta vê Phật quốc, bọn họ nói đã chuẩn bị xong chiến mã, chuẩn bị xong vũ khí, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chém giết với địch, thậm chí còn huấn luyện xong cả chim ưng, chỉ còn đợi ta về, hai mươi vạn đại quân có thể lên đường."
Lý Hoằng nhíu mày, không hiểu sao trong mắt hắn, Vân Na vẫn luôn là tiểu hồ cơ tóc vàng, suốt ngày dẫn theo đám nhóc con chạy khắp nơi, tiêng cười vang vọng khắp đường lớn ngõ nhỏ phường Tấn Xương:" Đừng nghịch nữa, nàng hiểu thế nào là hành quân đánh trận chứ?”
Vân Na kiêu ngạo nói:" Ta không biết cũng chẳng hề gì, các tướng quân của ta biết là được."
" Nàng có bao nhiêu tướng quân chứ?”
" Phàm là tướng quân mà Đại Đường không cần nữa thì bây giờ đều ở chỗ ta, nhất là những mạch đao tướng quân bị quân đội Đại Đường đào thải, đều đang ở phía bên kia núi Côn Lôn, thay ta anh dũng giết địch kìa." Vân Na nhung nhớ nhìn về phía tây, nàng nhớ thảo nguyên, nhớ sa mạc, nhớ con dân của mình rồi:
"Nghe Hầu gia gia nói, bọn họ trên chiến trường khóc gặp được đối thủ, những tướng quân tốt như thế, vì sao Đại Đường lại không cần?"
Lý Hoằng trầm mặc chốc lát nói:" Vì Đại Đường đã có những thứ tốt hơn."
Vân Na đưa tay ra vuốt giữa đôi mày của Lý Hoằng:" Đại Đường đã không thiếu cái gì nữa, sao lông mày của ngươi lúc nào cũng nhíu chặt?"
" Hỏi rất hay." Lý Hoằng khẽ buông một tiếng thở dài:" Đúng thế, đáng lẽ ta nên vui vẻ mới đúng."
Vân Na là ai chứ, nàng là nữ vương Phật quốc, cả Tây Vực nằm dưới khống chế của nàng, chuyện nàng cần biết luôn có cách để biết. Huống hồ hoàng đế lần này có vẻ cũng không định phong tỏa tin tức, chuyện Vân Sơ dẫn hơn mười vạn bách tính tới đón hoàng đế về Trường An đang lan truyền âm thâm mà mạnh mẽ, người ta chỉ không dám công khai bàn tán thôi, Vân Na hỏi:" Lần này đại ca tới cung Cửu Thành mang tới cho ngươi phiền toái rất lớn phải không."
" Thì ra nàng biết rồi." Lý Hoằng gật đầu:" Vậy nàng có biết trước đó ta đã có rất nhiều an bài không?” Vân Na cũng gật đầu:" Ta biết!"
Lý Hoằng đấm thẳng vào thân cây bên cạnh:" Vì đại ca của nàng tới mà mọi bố trí của ta rất có thể thành uổng phí đấy."
Vân Na nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hắn:" Hừ, đại ca ta làm gì chứ? Đừng tưởng ta không biết, tất cả những chuẩn bị của ngươi được kiến lập trên cơ sở a gia ngươi sắp chết, ta không hiểu, sao ngươi lại mong a gia ngươi chết đến như vậy?"
Lý Hoằng không trả lời, mày lần nữa nhíu chặt lại với nhau, khiến hắn còn trẻ, giữa trán mơ hồ đã có nếp nhăn rồi.
Vân Na tiếp tục nói:" Rất lâu trước kia đại ca ta từng nói, Lý thị các ngươi ... Thôi bỏ đi, đó toàn là những lời không hay thôi, ngươi thông minh như thế, tại sao ngươi không hiểu chứ? Ngươi cần gì phải nóng lòng lên hoàng vị như thế, chỉ cần ngươi kiên nhẫn chờ đợi, vị trí đó có thể trao cho ai ngoài ngươi?"
Lý Hoằng thở dài:" Ta không gấp, mà là đáp bộ hạ của ta nóng lòng đưa ta lên."
Vân Na bu môi:" Nực cười, ý ngươi nói là ngươi bị đám bộ hạ ép hả? Chuyện đó không sai, ta biết tên Trương Giản Chi kia hận không thể chính tay giết a gia ngươi, đưa ngươi lên hoàng vị, nhưng ngươi thực sự để người ta ép sao?"
Lý Hoằng kiếm tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, không trực tiếp trả lời:" Nàng chưa hiểu hết rồi, công tòng long với thần tử mà nói đó là sự cám dỗ khó gì sánh bằng, ta không trách hắn. Nàng nói cũng đúng, điều ta không muốn, ai ép được ta, nhưng đôi khi cơ hội trời cao ban cho nàng, nếu nàng không nắm bắt được, ngược lại sẽ biến thành tai họa."
Vân Na ngửa đầu cười to:" Đó là vì ngươi không đủ cường đại, nên mới suốt ngày phải lo được lo mất, ngươi nhìn ta xem, mặc dù ta không ở Phật quốc, mọi chuyện đều giao cho đám thần tử trong nước quản lý, nhưng một khi ta trở về, ta vẫn là nữ vương chí cao vô thượng, tất cả vẫn quỳ rạp dưới chân ta."
Nhìn Vân Na đắc ý hếch mũi lên trời, Lý Hoằng kỳ thực rất muốn mắng nàng, nếu không có Phật môn hỗ trợ, nếu không có vị đại ca cường đại bá đạo vô ngần của nàng trấn thủ Trường An, cái Phật quốc đó không biết đã đổi chủ bao nhiêu lần rồi. Ôi, nhưng mà người ta vận may tốt, đó cũng là một loại sức mạnh.
Nếu vị đại ca kia của nàng mà giúp hắn, chỉ cần người đó lấy một phần lực lượng của y ra giúp thôi, thì đôi mày của hắn có cần phải nhíu lại như thế không? Hắn cũng có thể như nàng, sống thong dong vô ưu vô lo rồi chờ tới ngày kế thừa ngai vị.
" Rốt cuộc nàng muốn nói cái gì? Bao nhiêu năm như thế rồi, nàng vẫn chẳng nói được sự việc một cách rõ ràng, ta hoài nghi tới lúc đó nàng dẫn hai mươi vạn đại quân tây chinh có thắng lợi nổi không?"
Vân Na lần nữa tới bên cạnh Lý Hoằng, ngây thơ nói:" Nhân khẩu của Phật quốc nhiều lên rồi, mục trường không đủ phân chia nữa, gia súc không đủ phân chia nữa, rất nhiều bộ lạc vì tranh giành bãi chăn thả mà đánh nhau."
" Hầu gia gia viết thư nói, ta thân là nữ vương phải cung cấp đủ bãi có, cung cấp đủ nguồn nước cho bộ lạc phía dưới, phát động chiến tranh là thủ đoạn hữu hiệu nhất. Ông ấy còn nói, làm thế có thể tiêu hao một phần nhân khẩu bộ lạc khiến mâu thuẫn nội bộ được giải quyết thuận lợi."
" Này, ngươi nói xem, vì sao người mình chết rồi lại là chuyện tốt."
Lý Hoằng lại rên siết trong lòng, may mà nàng có một đại ca tốt đấy, nói:" Phật quốc của nàng vì vấn đề nhân khẩu mà phát sinh đủ loại mâu thuẫn, xung đột. Bây giờ nếu phát động chiến tranh giành phần thắng, vậy thì có thêm đất, thêm gia súc, mọi người chia nhau, tất cả mọi vấn đề đều được giải quyết."
" Tương tự nếu đánh thua rồi, mặc dù phiền toái hơn một chút, nhưng mà vì chết không ít người bên mình, cho nên số bãi cỏ, gia súc còn lại trở thành đủ để phân chia, mâu thuẫn được hóa giải. Đó là ý tứ mà Hầu gia gia nói."
Vân Na "à" một tiếng, nàng hiểu rồi:" Cho nên trận này nhất định phải đánh."
Lý Hoằng ôn nhu nhìn nàng:" Nhất định phải đánh."
Có lẽ vì Vân Na quá ôn nhu, làm cho lá gan của bọn sóc cũng lớn lên, con lúc nãy không dám xuống, nhưng có con khác dám leo xuống, chúng thậm chí còn to gan bám vào váy nàng trèo lên người, tìm kiếm hạch đào.
Vân Na hét chói tai chạy mất, ánh mắt Lý Hoằng từ ôn nhu trở nên sắc bén. Một hoạn quan áo đen từ sau cây tùng đi ra, quỳ rạp dưới chân Lý Hoằng, không dám nhìn hắn.
" Lệnh Lâu Sư Đức, tập kết nhân mã quay về, đợi thiên thời, lệnh Trương Giản Chị, binh mã Hà Đông không được vọng động, kẻ nào dám trái lệnh chém!"
Hoạn quan áo đen vâng một tiếng vội vàng chạy đi.
Ánh mắt Lý Hoằng lạnh như băng đá bay một con sóc bò tới dưới chân hắn muốn nhặt hạch đao, hắn ra chân bất thình lình, lực đá cực mạnh, con sóc chít một tiếng bay vèo vào rừng tùng biến mất, còn hắn mặt vô cảm phủi đi ít lông sóc dính lên chiếc giày da.
" Vân Sơ, Vân Sơ, tại sao, tại sao lúc cần ngươi làm thì ngươi không làm, giờ ngươi chỉ ngồi im là đủ thì ngươi lại làm? Ngươi có ý gì, ngươi nhất định ép ta thành đế vương hoàn mỹ không có tỳ vết nào sao? Đế vương như thế có còn là đế vương nữa không? Đó gọi là tượng bồ tát, không phải đế vương."
Gương mặt hung tợn của Lý Hoằng chỉ có thể đối diện với rừng thông đen, khi Vân Na cười khanh khách thoát khỏi sự đeo bám của đám sóc chạy về, gương mặt anh tuấn của Lý Hoằng lại lần nữa hiện lên nụ cười nhẹ phù hợp với giáo dưỡng của hắn. Hắn còn nhẹ nhàng giúp Vân Na gỡ một con sóc bấu chặt vào váy nàng, dùng hai tay nâng con sóc đưa lên cây, nhìn con sóc trèo lên, đứng giữa chạc cây câu chít chít đắc Ý.
(*) Hồi bé hắn dễ thương như thế, ai mà ngờ được lớn lên biến chất thế này,