Q7 - Chương 351: Đêm khuya chớ nên cảm khái.
Q7 - Chương 351: Đêm khuya chớ nên cảm khái.Q7 - Chương 351: Đêm khuya chớ nên cảm khái.
Đêm hôm đó đội ngũ của Vân Sơ nghỉ lại ở huyện Hảo Chi, có điều nơi này đã định sẵn sẽ đổi tên trong tương lai không xa, khi Lý Trị được đưa vào Càn Lăng, nơi này sẽ đổi tên thành Càn Huyện. Sương đêm bao phủ, chẳng thấy được Càn Lăng đang thi công, Vân Sơ đột nhiên có cái linh cảm, sau này có khả năng mình có một chỗ ở Càn Lăng.
Là người con của mảnh đất Quan Trung này, Vân Sơ hiểu rất rõ về Càn Lăng, đây là nơi hợp táng của Lý Trị và Vũ Mị, cho dù hai người bọn họ khi sinh mệnh của Lý Trị đi tới tận cùng có bao nhiêu xung đột, nhưng sau khi Vũ Mị chết, nàng vẫn muốn ngủ cùng Lý Trị.
Còn về phần sau khi nàng vào Càn Lăng, có đánh nhau với Lý Trị bị nàng đội cho vô số nón xanh hay không thì Vân Sơ không rõ.
Kỳ thực Vân Sơ chẳng hề muốn được bồi táng ở Càn Lăng, vì y biết, ngoại trừ mộ của Vũ Mị và Lý Trị không bị hậu nhân khai quật làm khảo cổ, còn toàn bộ mộ bồi táng ở Càn Lăng đều bị đám mạc kim giáo úy các triều đại ghé thăm một lượt.
Dẫn theo hơn mười vạn người, Vân Sơ không thể nào lại vào dịch trạm ở một mình được, cho nên cùng bách tính ở ngoài đồng hoang. Đêm thu sương dày thật, nhưng nhiệt độ còn chưa quá thấp, cắm trại ở ngoài nơi hoang dã vẫn chịu được, huống hồ lại còn đông người như thế này, lửa đốt ở dưới còn nhiều hơn sao trên trời rồi.
Vân Sơ thực ra đã có kinh nghiệm dẫn dắt đội ngũ hỗn loạn thế này, đó là khi năm xưa y dẫn theo đám cường phỉ Quan Trung tung hoành Hà Trung, dẫn về Phật quốc một bách tính mất nhà, chẳng qua là đội ngũ bây giờ lớn hơn rất nhiều, bù lại lòng người không hoảng loạn như khi đó, hoàn cảnh tương đối an toàn.
Kinh nghiệm đó là, không cần can thiệp, bách tính thời này đều có kỹ năng sinh tồn rất tốt rồi.
Lều của Vân Sơ ở chính giữa, xếp xung quanh là đại môn hào tộc Trường An, xe ngựa của họ quây thành hình tròn như tường thành, tiếp đó là bách tính phường Tấn Xương và nông phu Vân thị. Bởi thế khu vực này trật tự nhất, người lạ mặt không dễ dàng vào được.
Còn ngoài kia à, đám thương cổ nhanh chân đang mua bán tưng bừng kia kìa, mọi người lên đường đều rất vội vã, cho nên chắc chắn là chuẩn bị không đủ, lương thực và lầu bạt là hai thứ cần nhất, thế nên dù đêm tối vẫn có đội ngũ dài từ hướng Trường An đết lửa đi tới, đó chính là thương đội đang vận chuyển hàng tới.
Cái đùi dê đã được nướng chín, mỡ xèo xèo chảy xuống, thi thoảng làm đống lửa bùng lên ngọn lửa lam, Vân Sơ xẻo phần thịt đã chín cho Ngu Tu Dung, tiếp tục nướng đùi dê được nông phu hiến lên.
Lúc này đây có đùi dê nướng mà ăn tưởng như là hiếm có rồi, nhưng nhìn Ngu Tu Dung mới biết quá đáng thế nào, nàng nằm nghiêng người trên giường gấm, thư thái tới phát ra tiếng rên, được Nhị Phì tóc đã hoa râm đưa thịt dê tới tận miệng cắn một miếng, lại từ bình ngọc trong tay Tam Phì uống ngụm rượu nếp mát lạnh, nói với Vân Sơ đang nướng thịt:" Phu quân, lâu lắm rồi chúng ta không sống thoải mái thế này."
Cứ nhìn giường gấm xa hoa mà Ngu Tu Dung đang nằm, Vân Sơ có kích động muốn chỉ tay lên trời hỏi, thế quái nào thành ra thế này, rõ ràng là dự tính chỉ hai phu thê họ đem theo cái lều vải, ít lương khô đi ngựa hai ba ngày đường tới nơi, giờ thành chuyến đi dã ngoại xa xỉ cực độ rồi:" Nếu như làm không khéo, sau này toàn là ngày tháng thư thái như thế đấy."
" Nếu được thế thiếp đã mừng, chỉ sợ phu quân lần này công khai đứng về phía bệ hạ như thế, có kết cục như Thượng Quan Nghi thôi." Ngu Tu Dung chuẩn bị tỉnh thần rồi:
" Hoàng hậu không giết được ta, thái tử không dám giết ta, chuyến đi này có thể xem như an toàn rồi." Vân Sơ lắc đầu:
Thôi Dao ở bên cạnh Ngu Tu Dung nói:" Đã bảo phu nhân quá lo mà, hầu gia làm việc gì mà không cân nhắc chu toàn. Chuyến đi này hầu gia vừa không có nguy hiểm gì, lại được cái tiếng trọn tình trọn nghĩa, trung thân hiếu tử chỉ đến thế là cùng, sau này ai dám chất vấn hầu gia có ý đồ bất chính?"
Thuần Vu Thị nhón miếng thịt dê trên đĩa, cho vào miệng, đám nanh vuốt của Ngu Tu Dung lần này tề tụ đông đủ:" Cái nhìn của cô còn nông cạn lắm, hầu gia của chúng ta còn cần chút danh vọng đó à? Tầm nhìn của hầu gia tất nhiên xa hơn, đó là gì? Đó là vì Trường An."
" Trường An từ lâu đã trở thành một hệ riêng, tách biệt hoàn toàn với thái tử, hoàng hậu, chỉ có hoàng đế chính thống của Đại Đường mới có thể thiến người Trường An mang chút kính trọng."
ebookshop.vn
" Thái tử dù có thiện chí với Trường An thế nào thì sau này cũng chỉ là một đời hoàng đế mà thôi, Trường An cần tất cả hoàng đế đều có thiện chí. Bởi thế bây giờ khi hoàng đế bị cô lập một mình, Trường An vẫn theo sát bước chân của hoàng đế, chính là một tuyên bố một thái độ với người đời, Trường An luôn là Trường An của Đại Đường, không vì Kiệt mà vong, không vì Nghêu mà tồn tại."
Vân Sơ không đánh giá lời các nàng, cười với Ngu Tu Dung:" Nàng xem, đó là nguyên nhân ta thích lão phụ, trí tuệ như sao sáng giữa trời đêm.”
Ngu Tu Dung lườm Thôi Dao và Thuần Vu Thị:" Hay là đêm nay dựng lều lớn để hai lão phụ cùng hầu hạ hầu gia ngài?"
Vân Sơ cười to:" Mỗ gia thích lão phụ sớm vượt qua chút chuyện trên giường rồi."
Làm một người không thẹn với lòng rất khó,
Thông thường chúng ta chỉ có thể làm một việc nào đó, tự nói với mình: Lần này lão tử không thẹn với lòng.
Vân Sơ lần này vốn cũng có thể nói như vậy, vì y đích thực không mang mục đích nào khi tới cung Cửu Thành, nhưng y thấy mình chẳng cần nói nữa, cho dù quỷ thần thiên địa có biết tâm lý của mình, nhưng người ta không biết thì cũng chẳng có tác dụng gì.
Tới ngay cả người gần gũi với mình nhất còn không tin nữa là. Cho nên Vân Sơ quyết định dù sau này có oan chết thì cũng không oán trách một câu.
Chuyện này mình muốn làm, nghĩ tốt nghĩ xấu là chuyện của người ta.
Dưới bầu trời sao mà phát ra cảm khái như thế rất dễ bị thiên địa quỷ thần chú ý, thế là vào nửa đêm, mây đen che mờ bầu trời, mua nặng hạt trút xuống, thoáng cái cả vùng bình nguyên náo nhiệt tức thì nháo nhào, đống lửa tắt sạch.
Đội ngũ mười mấy vạn người giữa nơi hoang vu gặp cảnh như vậy không ai ngốc bỏ chạy tứ tán, càng những lúc thế này càng đông người mới an toàn. Cho nên trong lầu phu phụ Vân Sơ chẳng mấy chốc đã có mấy chục người chen chúc.
Vì người vào lều đều là phụ nhân, cho nên nam tử duy nhất là Vân Sơ đành phải rời lầu, đi ra giữa cơn mưa sầm sập. Nếu là hai mươi năm trước, Ngu Tu Dung sẽ mặc kệ người ta bị ướt chứ không để trượng phu thiệt thòi, mười năm trước sau khi nhường lều cho người ta, nàng sẽ cùng Vân Sơ chịu mưa, còn bây giờ nàng hết sức cao hứng không ngừng tiếp nhận đám phụ nhân tới lều hành lễ, giờ nàng có thể nói là nhân vật đứng đầu giới phụ nhân Trường An rồi.
Ngu Tu Dung biết, chuyện trượng phu làm bây giờ hết sức nguy hiểm, càng những lúc như thế, càng phải kiên định đứng phía sau trượng phu, giúp y xử lý một số chuyện không tiện làm.
Đám phụ nhân trước mặt nàng là thế, bọn họ tuyệt đối không phải vì tránh mưa mà chạy tới lều bọn họ.
Nghĩ xong đối sách ứng phó, Ngu Tu Dung mỉm cười nói:" Lần này nếu có thể thuận lợi đón bệ hạ về Trường An, chúng ta sẽ đều là đệ nhất công thần, vinh diệu năm qua bị Lạc Dương lấy mất sẽ trở về với Trường An của chúng ta, trở về với gia tộc của chúng ta..."
Vân Sơ đứng bên ngoài lều, chỉ có Ân Nhị Hổ cầm ô che mưa cho y, nghe thê tử ở bên trong vẽ bánh lớn cho đám quý phụ, không nhịn được cười, cưới được thê tử như thế, còn mong gì hơn.