Q7 - Chương 352: Đêm mưa khó ngủ.
Q7 - Chương 352: Đêm mưa khó ngủ.Q7 - Chương 352: Đêm mưa khó ngủ.
Buổi sáng trời còn trong xanh, vạn dặm không mây, cứ nghĩ thời tiết tốt này phải duy trì vài ngày nữa, nhưng mà đúng như câu nói xưa, người phúc họa sớm tối, trời nắng mưa thất thường.
Khi trời tối mây đên mới kéo đến, đầu tháng không có trăng, dù có gió thổi mạnh hơn thì đa phần không quá để ý, thế rồi sau chuỗi sấm nổ đì đùng, mọi người tỉnh ra thì đã quá muộn, mưa đã trút xuống như thác đổ.
Cơn mưa tới hết sức bất ngờ làm không ai kịp đề phòng, lại còn kèm sấm chớp đì đùng, đất trời chìm trong màn nước mênh mông, mười mấy vạn người trốn dưới công cụ che mươi ít ỏi. Đám thương cổ mang theo lầu bạt, số chưa tiêu thụ được chẳng mấy chốc bán hết sạch, bán chạy thứ hai là thuốc sát trùng. Mưa chốn hoang dã không phải đùa, nhiệt độ ở bên ngoài giảm nhanh chóng mặt, không có vài ngụm rượu mạnh khó qua được. Mọi người đều run cầm cập kề sát vào nhau trong cơn mưa lạnh chờ đợi trời sáng, ai cũng biết mưa to thế này thì không kéo dài được lâu.
Thế nhưng cũng trong thời tiết ác liệt đó, vẫn có một đội ngũ bất chấp mưa gió lầm lũi tiến lên.
Vũ Mi không buồn ngủ chút nào, nghe tiếng mưa rơi lộp độp liên hồi ngoài xe ngựa, thậm chí nàng còn thò tay ra ngoài cửa sổ xe ra hứng thử, nước mưa lạnh buốt, vậy mà nàng như chẳng có chút cảm giác nào cả, lẩm bẩm một mình:" Kỳ vọng của ta lại không được trời đất chấp nhận như vậy sao?"
Lời vừa mới dứt một tiếng sấm đỉnh tai vang lên ngay bên cạnh, tiếp đó bên ngoài xe ngựa xuất hiện chút hỗn loạn, loáng thoáng tiếng người la hét, đội ngũ đã tiến lên tức thì dừng lại, ngay lập tức hộ vệ quanh Vũ Mị vào trạng thái cảnh giới nghiêm ngặt, đèn bão đốt lên sáng hẳn một khu.
Không lâu sau Xuân ma ma run cầm cập bò vào xe ngựa, báo với Vũ Mị:" Hoàng hoàng hậu ... Sáu giáp sĩ bị sét đánh chết rồi."
Đó là câu trả lời của trời cao? Vũ Mị nhướng mày lên, lạnh nhạt nói:" Tiếp tục lên đường. Xuân ma ma khựng người chốc lát, thấy hoàng hậu không định đổi ý lại bò ra khỏi xe, chốc lát sau đội ngũ ổn định lại, tiếp tục đội mưa tiến lên.
Chớp không ngừng lóe lên, thi thoảng soi sáng gương mặt lạnh như băng của Vũ Mi.
Nàng thực sự không sao hiểu được, vào thời điểm có lợi nhất cho Trường An, cho chính bản thân Vân Sợ, y lại đột nhiên làm ra hành động như thế này.
Hành vi của y vô cùng thiếu lý trí, Vũ Mị đã suy nghĩ suốt nửa đêm rồi mà không cách nào đoán ra được mục đích của Vân Sơ.
Hoàng đế, hoàng hậu, thái tử, tam giác quyền lực của Đại Đường đã ổn định rất nhiều năm. Hiện giờ chỉ xem sức khỏe của ai không chịu nổi trước, ở mặt này chắc chắn hoàng đế sẽ là người ngã xuống đầu tiên, một khi một góc quyền lực không còn, Đại Đường sẽ nghênh đón chế độ quyền lực nhị nguyên, tức thái tử lên làm hoàng đế, nàng sẽ thành thái hậu.
Xu thế nhị nguyên này hiện không có khả năng thay đổi.
Vân Sơ là một quyền thần, người có kiến thức toàn thiên hạ đều biết rõ, mỗi khi quyền thế nhất thống cũng chính là lúc kết thúc cuộc đời của quyền thần, thứ mà quyền thần theo đuổi chính là quyền lực phân tán, có như thế y mới có không gian tồn tại giữa hai, hoặc ba nguồn quyền lực.
Bây giờ lại vì một hoàng đế sắp chết mà lại đắc tội với hai thế lực lớn nhất là nàng và thái tử, thực sự khiến người ta không sao hiểu nổi.
Vũ Mị quá hiểu đứa con tàn nhẫn máu lạnh của mình, kể cả Vân Sơ có ơn nặng như núi với hắn, hắn cũng tuyệt đối không tha thứ cho hành vi không khác gì phản bội này.
Năm xưa Trường Tôn Vô Ky có ơn trời biển với Lý Trị thế nào, nói ông ta một tay bế Lý Trị lên ngôi đế vương cũng không phải quá, cuối cùng thì sao? Kết quả vẫn bị giáp sĩ siết cổ chết ở đất Thục, gia tộc tưởng chừng không gì lay chuyển được sụp đổ. Đúng, Trường Tôn Vô Ky chết bởi thủ đoạn của nàng, nhưng Lý Trị là người gật đầu cho nàng làm thế, nói hắn mượn tay nàng diệt trừ Trường Tôn Vô Ky cũng chẳng sai, nàng chấp nhận tiếng ác để củng cố quyền lực. Đừng quên Trường Tôn Vô Ky là huynh trưởng của Trường Tôn hoàng hậu, Trường Tôn hoàng hậu là mẹ đẻ của Lý Trị, quan hệ này gần gũi tới mức nào, Vân Sơ so sao được?
Vũ Mi không tin với trí tuệ của Vân Sơ lại không nhìn thấy điểm này, đã nhìn ra sao còn làm thế, đúng là tên Nhị Bách Ngũ, làm người ta điên đầu.
Hoàng đế thế nào cũng sẽ chết, còn cách cái chết rất gần rồi, bất kể thái y hay cao thủ hạnh lâm trong dân gian được mời tới đều xác định điểm này.
Tới ngay cả lão thần tiên cũng không còn tới chẩn mạch theo lịch cho hoàng đế nữa.
Hết thảy những điều đó đều nói lên một chuyện, tính mạng hoàng đế không còn bao xa nữa, dùng hỏa pháo oanh kích Trường An chính là lần điên cuồng cuối cùng trong bất lực của hoàng đế. Đánh đập Vân Cẩn càng chứng tỏ uất ức trong lòng hoàng đế đã tới mức độ không cách nào phát tiết nữa, chuyện dùng đao chém gấu lớn được hắn sủng ái cả đời nói lên, tâm cảnh của hắn đã sụp đổ rồi.
Chỉ cần tiếp tục chọc giận hoàng đế, chỉ cần khiến hắn không ngừng giết người một cách vô lý, đợi tới khi hắn giết tới mức độ đất trời phải phẫn nộ, nàng sẽ hết sức hiển nhiên tiếp nhận lấy một phần quyền lực của hắn. Thái tử cũng là người được lợi lớn, cho nên chỉ ở bên làm ra vẻ đứa con hiếu thảo để đảm bảo ngai vị không tuột khỏi tay mình chứ không hành động nào.
Khi đó ai được nhiều hơn, ai được ít hơn chỉ là chuyện riêng của mẹ con nàng.
Quá trình này sẽ kéo dài một thời gian trước quyền lực hai người đạt được cân bằng, trong thời gian đó hiển nhiên Vân Sơ cực kỳ có lợi. Vậy mà y đột nhiên lại đưa ra một hành động làm loạn bố trí tất cả mọi người, khiến nàng và thái tử rơi vào tình thế rất khó xử, nếu hoàng đế được Vân Sơ mời vê Trường An thành công, mẹ con nàng khó tránh khỏi hiêm nghi khoanh tay ngồi nhìn, thậm chí chỉ hận hoàng đế không chết ... Căn cơ nắm giữ quyền lực của nàng và thái tử ảnh hưởng nghiêm trọng.
Người được lợi cũng không phải là Vân Sơ y.
" Vân Sơ, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Vũ Mị buông một tiếng thở dài, trong khoảnh khắc đến nàng cũng bắt đầu hoài nghi phải chăng mình làm sai ở đâu rồi.
Khi Xuân ma ma lại lần nữa bò vào trong xe, Vũ Mị ghét bỏ nhìn cái mông mỡ chổng lên đó, đưa chân ra muốn đạp xuống, chân sắp chạm vài cái mặt cười đầy nịnh bợ của Xuân ma ma, nàng đột nhiên dừng lại, nói:" Ngươi lập tức cưỡi khoái mã tới doanh trại của Vân Sơ một chuyến, hỏi xem rốt cuộc y định làm cái gì?"
Xuân ma ma hết sức tội nghiệp nhìn đêm đen mưa gió ngoài kia, nàng lại chờ hoàng hậu đổi ý trong vô vọng, vì trước nay hoàng hậu đã quyết điều gì thì gần như không thay đổi, có sai cũng làm tới cùng. Quả nhiên hoàng hậu không thay đổi, nàng phải xoay người bò xuống xe, lần này váy áo ướt sũng của nàng để lại trên thảm đỏ vệt nước, khiến thảm đỏ sâm không còn chói mắt nữa, mà là thâm đen như đổ máu.
Uỳnh! Uỳnh! -
Cung Cửu Thành không có mưa, nhưng tiếng sấm nổ đỉnh tai vẫn truyền tới nơi này, Lý Trị bị tiếng sấm đánh thức, không sao ngủ lại được nữa, rời phòng ngủ đi ra ngoài sảnh, nhìn những tia chớp ngoằn ngoèo dọc ngang như muốn xé nát bầu trời.
Nhìn hướng mưa thì đó là nơi Vân Sơ đang tới, không khỏi có chút lo lắng cơn mưa lớn này sẽ làm đội ngũ ô hợp của y tan nát.
Lúc đó lưa thưa vài người nhếch nhác như ăn mày tới cung Cửu Thành, chẳng bằng chỉ có phu thê y tới đây.
Con gấu lớn cuộn mình dưới gầm bàn, nó sợ tiếng động khủng khiếp này, Lý Trị đi tới xoa cái đầu lớn của nó, như dỗ dành một đứa trẻ.
" Tiết Nhân Quý đang làm gì?" Lý Trị bất ngờ hỏi:
Lời của hắn luôn có người trả lời, đại hoạn quan Bình Xuân bước ra:" Bẩm bệ hạ, đại tướng quân vừa mới tuần tra về, hiện chắc là tới trung quân nghỉ ngơi."
" Bảo Vân Cẩn đi tuần tra lần nữa đi."
Bình Xuân ngớ người, trước nay không có cái lệ này, lòng thất kinh nói nhỏ:" Bệ hạ, nên để thái tử đi tuần tra thì hơn." Lý Trị lạnh lùng nói:" Để Vân Cẩn đi." Bình Xuân không dám nhiều lời nữa, vội vàng đi tìm hoạn quan truyền lệnh cho Vân Cẩn.