Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1826 - Q7 - Chương 353: Ngươi Là Con Chim Cánh Cụt Ngốc Nghếch.

Q7 - Chương 353: Ngươi là con chim cánh cụt ngốc nghếch. Q7 - Chương 353: Ngươi là con chim cánh cụt ngốc nghếch.Q7 - Chương 353: Ngươi là con chim cánh cụt ngốc nghếch.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Bầu trời đen như mực, từ tia chớp chiếu rọi tầng không, sấm sét đì đùng không ngớt trên đầu.

Cơn mưa lớn rốt cuộc cũng kéo tới cung Cửu Thành rồi, màn mưa bao chùm lấy tất cả, tự như ông trời đang muốn ra uy trước con người. Thế nhưng Vân Na lại chẳng hề sợ hãi sấm chớp, ngược lại nàng còn thích cảnh tượng này, từ nhỏ nàng ngồi trong lòng đại ca xem sấm chớp rồi, nàng chỉ cần tỏ ra sợ hãi, sẽ được đại ca kể cho rất nhiều câu chuyện hay, vì thế mưa bão giông tố đều gắn với ký ức đẹp của nàng.

Tia chớp lại lần nữa như con rắn điện bò loằng ngoằng trên trời, chiếu sáng khuôn mặt Lý Hoằng dựa vào Vân Na, hắn cũng không sợ sấm chớp, vì hồi bé hắn đã được học, đây chỉ là biến hóa thời tiết rất bình thường thôi, chẳng có Lôi Công Điện Mẫu cầm búa tầm sét hay đánh trống trên đó, cũng chẳng có con rồng đáng sợ nào quay cuồng trong mây đen.

Sấm sét giống hai cục đá chạm nhau phát ra đốm lửa mà thôi, không có gì thần kỳ.

" Trên biển khởi mênh mông, cuồng phong cuốn đi mây đen, giữa mây đen và biển lớn, én biển như tia chớp đen, cao ngạo chao liệng."

" Lúc đôi cánh chạm vào sóng, lúc lại như mũi tên bay thẳng vào mây đen, nó hót vang, trong tiếng thét dũng cảm của chim én, mây đen nghe ra được niềm vui."

" Tiếng kêu đó tràn ngập khát vọng với giông tố! Trong tiếng kêu đó, mấy đen nghe ra sức mạnh của phẫn nộ, ngọn lửa của nhiệt tình và niềm tin của thắng lợi . "

Nghe Vân Na đứng đối diện với mưa gió dùng làn điệu dân ca trữ tình ngâm ra đoạn văn về én biển, đến Lý Hoằng cũng phải kinh ngạc, không ngờ nàng học thuộc được đoạn văn vài như thế, quay đầu nhìn gương mặt dần chuyển tròn của nàng:" Ta chỉ nghe thấy chim én phát ra tiếng kêu sợ hãi từ đáy lòng, chẳng có gì là dũng cảm, chẳng có gì là vô úy, chỉ có nỗi sợ hãi sâu sắc."

" Sợ hãi mới khiến chim én đấu với mây đen, cuồng phong, sóng biển. Chẳng qua là nó bị ép mà phải tranh đấu, không ai lại đi từ bỏ cuộc sống tốt đẹp, đi phấn đấu không khác gì tự ngược, phấn đấu chỉ thuộc về những kẻ tuyệt vọng thôi."

Vân Na kiên định nói:" Chỉ có vịt biển, chim cảnh cụt mới sợ hãi khi đối diện với cuồng phong bạo vũ mà thôi, én biển không sợ."

Lý Hoằng khit mũi nói:" Đại ca nàng sinh ra trên sa mạc, cả đời có mỗi một lần đi tới biển đông, chưa một lần thấy biển nào khác. Bất kể là chim én, hay là vịt biển, hoặc là chim cánh cụt kỳ quái gì đó, chẳng qua chỉ là do đại ca nàng tưởng tượng ra, bịa thành câu chuyện vui rồi kể cho nàng mà thôi."

" Chỉ có người từng đi biển mới biết biển khơi đáng sợ như thế nào."

Vân Na quay ngoắt lại:" Đại ca không bao giờ nói dối ta, ngươi chẳng biết gì hết, ngươi chỉ là con chim cánh cụt ngu ngốc không biết bay ở dưới kêu quác quác."

Lý Hoằng biết niềm tin của Vân Na rất kiên định, đôi lúc hắn không nhịn nổi châm chọc vậy thôi, không có ý tranh cãi tới cùng với nàng:" Được được được, nàng là én biển kiên cường không gì sánh bằng, ta chỉ là con vịt biển nhát gan."

Mưa lớn không kéo dài, thấy tiếng sấm dần đi xa, Lý Hoằng định dụ Vân Na đi ngủ thì một hoạn quan áo đen đi tới, đưa tờ giấy cuộn tròn cho hắn.

Lý Hoằng vừa mới xem xong thì thấy có ngọn lửa cháy phừng phừng trong lòng, vò nát tờ giấy trong lòng bàn tay, kéo hoạn quan ra ngoài mái hiên, hạ thấp giọng rít lên:" Thế là thế nào, sao lại có chuyện bí thư giám tuần tra quân doanh?"

Hoạn quan áo đen đối diện với ánh mắt hung bạo của Lý Hoằng cúi thấp đầu đáp:" Nô tài không biết, bệ hạ đêm nay mất ngủ, hỏi chuyện tuần doanh của Tiết đại tướng quân, biết ngài ấy đã về nghỉ liền lệnh bí thư thừa Vân Cẩn tuần doanh."

" Vô lý, nếu tuần doanh thì cũng do ta làm, đời nào tới lượt Vân Cẩn hắn chứ."

" Đại bạn Bình Xuân cũng nói vậy, nhưng bệ hạ nhất định muốn lệnh bí thư thừa làm việc này."

Không ổn, Lý Hoằng nghe hoạn quan áo đen nói thế thì đi qua đi lại dưới mái hiên, lát sau quay về phòng, lấy giáp mặc lên, cố nặn ra một nụ cười với Vân Na:" Khuya rồi, nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài xem sao." Vân Na nhíu mày hỏi:" Xảy ra chuyện lớn sao?"

Lý Hoằng siết chặt thừng buộc giáp, đeo hoành đao lên, đợi khoác cả áo choàng chỉnh tê rồi mới nói với Vân Na:" Nữ tế tuần thành, nhi tử thủ vệ tẩm cung, ta nghĩ như thế có thể giúp phụ hoàng giảm bớt chút bất an."

Vân Na nói:" Vậy thì cùng đi."

Lý Hoằng suy nghĩ một chút nói:" Được, nếu nàng thấy không mệt, vậy chúng ta cùng đi.

Vân Na tất nhiên có giáp trụ, còn là do chính đại ca làm cho nàng, chỉ là từ khi trở về Đại Đường thì nàng chưa từng mặc tới, bây giờ thân thể nàng đầy đặn hơn rất nhiều, khiến nơi buộc giáp không còn chặt nữa. Lý Hoằng trách:" Nàng béo lên rồi đấy."

Vân Na tức giận:" Không phải hôm qua ngươi nói ta đầy đặn một chút mới đẹp sao, hôm nay lại chê ta béo rồi."

Lý Hoằng nhanh chóng giúp Vân Na mặc giáp vào, dùng đốt ngón tay gõ lên khối giáp nhô cao:" Lên chiến trường thì nhẹ nhàng một chút vẫn có lợi hơn."

"Xì, ngươi thì biết cái gì, làm gì có võ tướng nào gầy gò, đám đó lên chiến trường đều chết sớm nhất."

Hai người vừa cãi vã vừa xách mã sóc tới cổng tẩm cung hoàng đế, một đám Bách ky tin chặn lại, đuốc khắp nơi được đột sáng, như đề phòng bị tập kích. Lý Hoằng thâm thở phào, quả nhiên phụ hoàng rất bất an, hắn mà không có ở đây để phản ứng nhanh, chẳng biết sẽ diễn biến thành cái gì, thấy Thụy Xuân tay đặt hờ lên chuôi đao, mặt đầy đề phòng. Lý Hoằng lên tiếng trước:" Đừng lo, chỉ có hai phu thê bọn ta mà thôi, nghe nói phụ hoàng bị tiếng sấm quấy nhiễu, ngủ không ngon, cho nên chuyên môn tới hộ vệ."

Nói xong không cần biết Thụy Xuân phản ứng thế nào, cùng Vân Na một trái một phải đứng canh gác ở cửa tẩm cung.

Khi trời sắp sáng, gió mang mây đen đi xa, cơn mưa tầm tã biến thành mưa bụi li ti, hậu quả để lại vẫn còn, nơi họ trú chân không còn là bình nguyên bằng phẳng nữa, địa thế liền trở lên nhấp nhô, những chỗ đất trũng đã biến thành hồ ao. Vân Sơ ở nơi địa thế cao hơn nhìn xuống dưới, ao nước dày đặc dưới, dưới ánh bình minh đang lên lóng lánh đẹp đế.

Vân Sơ không có giáp, cũng chẳng cưỡi ngựa, chỉ mặc áo tơi đi tuần tra doanh trại tạm bợ này, xem tổn thất đêm mưa ra sao. Thật may, trong đội ngũ này đa phần là người khỏe mạnh, vật tư phong phú, những hào môn đại tộc đều mang theo y giả, ngay cả du y dân gian nhân cơ hội đi theo hi vọng được khám bệnh cho hoàng đế cũng không ít, thành ra thuốc men sung túc, vài người bị bệnh, nhưng không đáng ngại.

Đang dặn dò mọi người phải chú vệ sinh, không được uống nước lã thì có tiếng lao xao, Vân Sơ chạy tới xem thì thấy từ phía cung Cừu Thành có một đội ngũ hơn mười người đang cưỡi ngựa phóng nhanh tới. Vân Sơ đi đón, người y đợi không tới, chỉ thấy Xuân ma ma toàn thân bùn đất.

Xuân ma ma thấy Vân Sơ không xuống ngựa, ngồi im trên chiến mã, mặt lạnh lùng quát:" Hoàng hậu bảo nô tỳ tới hỏi đại tướng quân, đại tướng quân có ý gì?"

Vân Sơ xua tay:" Xuống ngựa rồi nói chuyện."

Xuân ma ma cố chấp nói:" Khi địch ta chưa phân, không được tùy tiện xuống ngựa."

Vân Sơ nhìn mười mấy tên hộ vệ đằng sau, bình thản nói:" Có phải ý ma ma là, nếu Vân mãỗ trả lời không hợp ý hoàng hậu, ma ma sẽ khai chiến?"

Xuân ma ma mặt lạnh tanh:" Quân hầu nhân nhắc cho kỹ đi."

Vân Sơ nhạt giọng nói:" Chỉ bằng vào một nhúm quân mà nàng mang theo à?"

Xuân ma ma xoảng một tiếng rút hoành đao ra, chỉ về phía Vân Sơ, hét:" Hôm nay chính là ngày tận trung với hoàng hậu."

Xuân ma ma liên tiếp hét hai lần, đám ky sĩ phai sau lưng nàng không ai nhúc nhích, đành một mình cắn răng thúc ngựa xông về phía Vân Sơ. Giao chiến chưa kịp nổ ra, Xuân ma ma đã bị Vân Sơ bắt sống, vác lên vai đi về phía cái lều màu đen trong tiếng hò reo vang dội.
Bình Luận (0)
Comment