Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1827 - Q7 - Chương 354: Mong Đợi Đã Lâu.

Q7 - Chương 354: Mong đợi đã lâu. Q7 - Chương 354: Mong đợi đã lâu.Q7 - Chương 354: Mong đợi đã lâu.

Quay trở về khu lều chính thì Ngu Tu Dung đã bị kinh động rồi, thấy Xuân ma ma bị Vân Sơ vác đi như vác lợn, không thoải mái cho lắm, vẫn dẫn đám nanh vuốt đi, đồng thời lệnh không cho ai tới gần.

Xuân ma ma vào lều ném xuống ghế, vừa thấy chiếc bàn gỗ trước mặt có không ít thức ăn, lập tức cầm lấy cái bánh ăn ngấu nghiến, nàng phóng ngựa suốt đêm xông qua mưa gió, đói lắm rồi, ở đây nàng không cần khách khí. Vân Sơ múc cho nàng một bát cháo gạo lạnh ngắt, nói:" Ăn chậm thôi, bánh để nguội cứng lắm, cẩn thận bị thương cổ họng."

Xuân ma ma đang cắm đầu ăn ngước mắt lên, bỗng nhiên nước mắt đã rơi lã chả:" Hầu gia ngài không thể an phận một chút à? Cứ dày vò người khác như thế, các vị là nhân vật lớn không sao, đám người làm nô phó cho người ta như bọn nô tỳ đã chết bao nhiêu rồi, ngài có biết không?"

Vân Sơ chỉ biết thở dài:" Ta là trọng thần triều đình, biết sức khỏe bệ hạ không tốt liền đi thăm, có gì bất hợp lý chứ?"

" Ngài đừng kiếm cớ, vì sao những trọng thần khác đều không đi, chỉ có ngài lắm chuyện." Xuân ma ma nuốt nước mắt lẫn bánh xuống:

Vân Sơ chỉ vào ngực mình:" Người khác chỉ nợ bệ hạ vinh hoa phú quý, thiếu nợ không trả, người ta chỉ cười một tiếng vô lại mà thôi."

" Ta thì khác, ta nợ bệ hạ tình nghĩa, thứ này có lẽ người thiên hạ chẳng tin đâu, nhưng ta luôn ghi nhớ, lúc này ta không ở bên bệ hạ, phần đời còn lại ta không yên."

"Ta nghĩ những người khác có thể không hiểu ta, nhưng nàng sẽ hiểu mà."

Xuân ma ma ngớ người, mất một lúc mới gật đầu, cho dù hoàng hậu luôn đánh nàng, mắng nàng, còn hay nói những lời làm người ta rất đau lòng, nàng cũng không biết bao lần tìm cách rời khỏi hoàng hậu, cuối cùng không đi được. Nguyên nhân à, không phải ở hoàng hậu, mà là ở nàng ... Có lẽ, nếu một ngày hoàng hậu rơi vào tình cảnh của hoàng đế bây giờ, nàng sẽ bất chấp tất cả chạy tới bên hoàng hậu, ở bên hoàng hậu tới giây phút cuối cùng.

Hiểu thông rồi, Xuân ma ma lại cầm bánh lên gặm nhiệt tình:" Ngài đi mà nói với hoàng hậu ấy."

Vân Sơ nghiêm túc nói:" Ma ma chỉ cần nói với hoàng hậu, sở dĩ Vân mỗ tới thăm bệ hạ lúc này, để làm trọn vẹn tình nghĩa quân thần, không có ý khác."

Xuân ma ma lớn tiếng quát:" Hoàng hậu cũng bảo ta nói với ngài, Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Gian, tổng cộng sáu mươi bảy quân châu, một trăm ba mươi chiết trùng phủ, quân hầu có giết được hết được số tinh binh mãnh tướng đó không?"

Vân Sơ trả lời:" Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Gian không dưới 200 quân châu, vì sao chỉ nói có sáu mươi bảy cái, có phải hoàng hậu nói bớt đi không?”

Xuân ma ma nói nhỏ:" Một số nơi không chịu tới."

Vân Sơ ngẫm nghĩ:" Không muốn tới à, vậy thì có khả năng đám người đó bị bệ hạ hoặc thái tử thu phục rồi, nếu hoàng hậu điều người của mình ra khỏi những nơi đó, chẳng phải là đã mất đi quyền khống chế địa phương rồi sao?"

Xuâm ma ma lắc đầu:" Sĩ tộc ở địa phương quy thuận hoàng hậu rất nhiều."

Vân Sơ gật đầu biểu thị đã hiểu, đợi Xuân ma ma ăn xong vác nàng lên vai, đi ra khỏi lêu ném vào cái xe ngựa, nói với đám hộ vệ mang nàng tới bị rất nhiều nông phu cầm nông cụ bao vây:" Đưa Xuân ma ma về, chậm thôi."

Nông phu lập tức tách đôi nhường đường, Xuân ma ma từ bên trong thò đầu ra hét to:" Ngài đừng chết!"

" Biết rồi!" Vân Sơ vỗ mông ngựa một cái thật mạnh, thúc xe ngựa rời đi:

Ân Nhị Hổ tới bên cạnh Vân Sơ thì thầm, người của hắn báo về, có một số kẻ bám theo Xuân ma ma, hiện đã chiếm giữ những vị trí trọng yếu trên đường về, sợ không để cho nàng bình yên trở về. Tất nhiên Ân Nhị Hổ đã có bố trí trước, chuyện này hắn có thể tự quyết.

Vân Sơ cười lạnh, đúng là cơ hội tốt ly gián y và hoàng hậu, xem ra bắt đầu từ lúc này đội ngũ sẽ gặp phiền toái đây, y phái Ân Nhị Hổ đi mở đường cho đội ngũ, lệnh cho hắn chỉ cần có kẻ cản trở, không cần hỏi người của ai, giết không tha.

Ân Nhị Hổ trao cho Vân Sơ một cái hộp màu đen, sau đó lập tức dẫn người lên ngựa nhanh chóng hướng thẳng tới con đường dự kiến tới cung Cửu Thành.

Vân Sơ mang rương màu đen tới cái lêu nhỏ trong không, khi rương mở ra, một khẩu súng trường hết sức quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Báng súng làm bằng gỗ hạch đào, nòng súng được tinh luyện đặc biệt, trông hơi thô, có điều sau khi được sơn màu đen, cả nóng súng nặng trịch mang đầy mỹ cảm công nghiệp.

Vân Sơ vuốt ve cây súng trường dài một mét hai này, đem so với nó hộp đạn 36 viên vàng rực được xếp ngay ngắn mới chính là thành tựu tối cao của Đại Đường hiện nay.

Thuốc nổ đen bắt đầu xuất hiện vào năm Vĩnh Huy thứ tư, tới nay mới chỉ qua 20 năm, được Vân Sơ đầu tư không tiếc công sức tiên của đã tiến hóa thành thuốc nổ không khói.

Hơn hai mươi năm qua, xưởng số hai đã đốt mất của Vân Sơ hơn 100 vạn quan, thời điểm nhiều nhất tiêu những 20 vạn quan một năm.

Vân Sơ đốt cháy giai đoạn, y không nghiên cứu khoa học, mà y có mục đích rõ ràng, chỉ nên chỉ cần vạch ra phương hướng chính xác, không cần biết ngươi có hiểu hết không, chỉ cần kiên trì đi theo hướng đó, cộng thêm kinh phí sung túc, cùng nhân thủ, thành tích xuất hiện chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Những năm qua, trời mới biết Vân Sơ bắn nổ bao khẩu súng, mới khiến khẩu súng trường mà y khao khát xuất hiện trước mắt.

Vân Sơ lấy hộp đạn khỏi rương, nhét đạn vào từ lỗ hổng bên súng trường, một viên, hai viên ... Cho tới khi tám viên được cho vào, Vân Sơ kéo tay nắm dưới cò, rắc một tiếng, viên đạn được đưa vào nòng, ở trang thái chuẩn bị bắn.

Đây chính là khẩu súng trường nạp đạn bằng đòn bẩy thuận tiện nhất, an toàn nhất, độ chính xác cao nhất của Đại Đường hiện giờ, tuy mỗi lần chỉ có thể bắn ra một viên đạt, tám viên đạn đủ đáp ứng một cuộc giao phong ngắn rồi. Vân Sơ cầm khẩu súng trường lên, ngắm bốn xung quanh, sau đó khóa chốt an toàn, cho súng trường vào một túi vải có quai đeo, rời khỏi chiếc lều nhỏ.

Chính giây phút cưỡi trên lưng ngựa đó, Vân Sơ có tự tin mình là võ tướng số một thiên hạ, bây giờ ngay cả Tiết Nhân Quý ở thời đỉnh cao cũng khó là đối thủ một hiệp của y, vì kỹ năng bắn súng của y rất tốt, trong vòng trăm bước, địch đừng hòng thoát.

Mất nửa ngày chuẩn bị, bách tính Trường An tiếp tục khởi hành, lần này đường xá lầy lội hành trình gian nan hơn rất nhiều, đoàn người nhích từng chút một. Vân Sơ cưỡi ngựa đứng trên gò đồi nhìn xuống, lần này có chút cảm giác Lưu Bị dẫn bách tính chạy trốn khỏi sự truy sát của quân Tào rồi.

Đi được chừng năm bảy dặm thì từ xa có một ky sĩ phóng ngựa tới, không biết là ai lại có thể vượt qua được đám Ân Nhị Hổ tới đây, không biết có phải là kẻ thoát khỏi vây giết không. Vân Sơ một mình thúc ngựa Ô Chuy phóng tới, không bao lâu sau nhìn thấy một người mặc áo choàng, từ ngựa tới người toàn thân bùn đất, trông còn thảm hơn cả Xuân ma ma lúc sáng.

Vân Sơ ngồi trên mình ngựa quát:" Kẻ nào cản trở đội ngũ, giết không tha!"

Ky sĩ đó nghe thấy tiếng quát của Vân Sơ, túm lấy áo choàng ném đi, chỉ thấy mái tóc trắng xõa tung theo gió, không cần nhìn mặt, Vân Sơ đã biết ngay là ai rồi, Kim Nhu Như.

Kim Nhu Như phóng ngựa tới bên cạnh Vân Sơ, tóm lấy giây cương của y, thở đứt quãng:" Quân hầu, chậm đã ... Nếu, nếu nô tỳ dùng thứ ... thứ này ... liệu có thể cầu xin quân hầu đừng tới gân cung Cửu Thành không?"

Thứ gì lại có thể đưa ra yêu cầu đó? Vân Sơ nhíu mày, thấy sau lưng Kim Nhu Như có một cái bọc, đột nhiên tim đập mạnh, giọng run run:” Đừng nói đó chính là...'

Kim Nhu Như cởi cái bọc sau lưng ra, hai tay dâng lên:" Xin quân hâu xem qua, đây có phái chính là thứ ngài nói tới không?”

Vân Sơ tuy kích động tới máu toàn thân sôi sùng sục, nhưng y không vội vàng, đôi tay ôn nhu hết mực, cẩn thận mở bọc, đúng rồi, chính là thứ y luôn nhớ nhung khao khát ..., nước mắt nóng hổi trào ra, cuối cùng cũng có được rồi. (*) Không hiểu súng với pháo xuất hiện có ý nghĩa gì vào lúc này nữa.
Bình Luận (0)
Comment