Q7 - Chương 355: Nạp lão phụ làm tiểu thiếp!
Q7 - Chương 355: Nạp lão phụ làm tiểu thiếp!Q7 - Chương 355: Nạp lão phụ làm tiểu thiếp!
Trong cái bọc chính là khoai tây, khoai lang, ngọc mẽ cùng với hai chiếc lá cháy vàng ... Quả thực là thứ khiến Vân Sơ từng sẵn sàng bỏ ngàn vàng treo thưởng mong có được, không ngờ hôm nay có đầy đủ ở đây rồi, thậm chí còn nhiều hơn cả mơ ước.
Trong lòng Vân Sơ lúc này quá nhiều cảm xúc, hít sâu mấy hơi dằn lòng, xé chiếc lá ra, đưa lên mũi ngửi, quả nhiên là nó, cái thứ độc hại chết tiệt khiến người ta không sao quên được đó ... Vân Sơ lập tức vò nát chiếc lá khô, kiếm một tờ giấy, xé ra thành sợi dài cẩn thận dùng phần giấy lớn cuộn lại với vụn lá, vê đi vê lại cho tới khi nó thành một cái gậy nhỏ.
Ngu Tu Dung nghe hạ nhân bẩm bảo, lập tức dẫn đám nanh vuốt của nàng tới chỗ trượng phu, nhưng khi nhìn thấy Kim Nhu Như cùng dáng vẻ kích động của Vân Sơ, lệnh hạ nhân tản ra xung quanh không cho ai tới gân bọn họ, bản thân nàng cũng vậy.
Lại nói Vân Sơ sau khi cuộn xong cái gậy, nóng lòng ngậm một đầu vào miệng, rút bấc lửa ra, châm một đầu gậy, hít thật sâu, không lâu sau từ lỗ mũi của y phun ra hai luồng khói làm Kim Nhu Như phải kinh ngạc.
Mặc dù thân thể này của Vân Sơ còn chưa tiếp nhận được loại khói đọc đó, cảm giác không dễ chịu chút nào, nhưng linh hồn của y thì vô cùng hưởng thụ hương vị quen thuộc này, đánh thức kỷ ức ngủ sâu trong lòng đang dần phai mờ.
Khụ khụ khụ.... Thật là cay, ho ra một trang dài, ho ra cả khói và nước mắt, Vân Sơ vẫn hít hết điếu thuốc nguyên thủy đó mới thôi, quá ít, mới chỉ ba hơi không còn nữa rồi ... Chuyện xưa cũ tan nhanh đi như làn khói thuốc vậy, chỉ còn lại cảnh vật lèm nhèm qua hai hàng nước mắt.
Mất một lúc để ổn định lại cảm xúc, Vân Sơ cẩn thận buộc cái bọc lại của Kim Nhu Như, thấy Ngu Tu Dung đã đứng gần đó từ bao giờ, mỉm cười gọi nàng tới, ném cái bọc qua:" Giữ kỹ lấy, đây là bảo vật truyền gia của nhà ta đấy."
Ngu Tu Dung chưa bao giờ nghe trượng phu nói tới thứ gì có thể dùng làm bảo vật truyền gia cả, nếu mấy thứ xấu xí này được trượng phu định vị như thế, chứng tỏ là báu vật vô song trên đời, nàng lập tức ôm thật chặt, quyết không giao cho bất kỳ ai, dù là hoàng đế.
Kim Nhu Như nãy giờ không nói gì cả, nhưng phản ứng của Vân Sơ thì nàng nhìn hết vào trong mắt, nhoẻn miệng cười hỏi:" Quân hầu có hài lòng không?"
Vân Sơ lưu luyến ngửi mùi thuốc lá vẫn còn vương trên tay:" Không ngờ người Tân La tới được mảnh đất của thần mặt trời rồi."
Kim Nhu Như sửa lại lời y, gương mặt buồn thảm:" Trên đời này không còn người Tân La nữa, chỉ có người Đường thôi."
" Người mang những thứ này về đâu?"
" Đã bị hoàng hậu giết chết rồi ạ."
Vân Sơ hỏi gấp:" Vậy có hải đồ không, đâu rồi?"
Kim Nhu Như nói nhỏ:" Ở trong tay hoàng hậu ạ."
Thực ra khi nghe nhắc tới hoàng hậu thì câu hỏi câu thứ hai của Vân Sơ không có mấy hi vọng rồi, nếu Vũ Mị đã biết, làm sao có chuyện nàng không nắm trong tay chứ.
Kim Nhu Như nhìn Vân Sơ nhắm mắt tiếc nuối như thế, nói:" Quân hầu nếu như hài lòng với lễ vật của hoàng hậu, hẳn có thể dừng bước rồi chứ?"
" Ngươi tới muộn mười năm rồi, nếu là mười năm trước ngươi mang thứ này tới tìm ta, đích thực gần như có thể khiến ta làm bất kỳ chuyện gì, kể cả từ quan lui về ở ẩn ..." Vân Sơ giờ khác xưa lắm rồi, những thứ này tuy quan trọng nhưng không cách nào so sánh với việc y muốn làm nữa, nghĩ một lúc nói với Ngu Tu Dung:" Lão phụ này có công với Vân thị ta, ta muốn nạp vào hậu trạch."
" Hả?" Kim Nhu Như sững người, nhất thời không có bất kỳ phản ứng nào, Ngu Tu Dung cũng trở tay không kịp nhìn Kim Nhu Như, trượng phu bao nhiêu năm chưa hề có ý nạp thêm người vào hậu trạch, vậy mà hôm nay bỗng dưng lại muốn nạp thiếp, giọng lắp bắp:" Phu quân, xưa nay nạp thiếp nạp sắc, chàng nạp một lão phụ vào hậu trạch, sợ bị người ta chê cười."
Vân Sơ nhìn đám đông vây quanh cười lớn:" Lão phu xưa nay thích lão phụ, người trong thiên hạ có ai là không biết chứ, hôm nay ta muốn nạp nàng ấy vào hậu trạch." Lời nói ra tới mức này rồi, Ngu Tu Dung còn biết nói sao được:" Phu quân thích là được rồi."
Nói xong lấy mũ chùm đầu phía sau lưng, ném vào lòng Kim Nhu Như:" Kim thị, từ hôm nay trở đi, ngươi là cơ thiếp của Vân thị ta, đội mũ chùm lên, đừng để người ta cười nhạo hậu trạch Vân thị không có quy củ."
Kim Nhu Như theo bản năng ôm lấy mũ chùm, lúc này mới sực tỉnh hét lên:" Không phải như thế, hầu gia, nô tỳ tới đây là..."
Ngu Tu Dung nào cho Kim Nhu Như nói hết, quát át đi:" To gan, không biết điều, người đâu, trói lại ném vào xe ngựa, đem tắm rửa sạch sẽ, đợi khi nào hầu gia rảnh rỗi tới sủng hạnh."
Thế là đám bà tử to béo của Vân thị ùn ùn xông lên, chẳng mấy chốc tóm lấy Kim Nhu Như phản kháng trong vô vọng, trói lại ném vào trong xe ngựa.
Hành vi cưỡng đoạt phụ nhân ngang nhiên giữa ban ngày ban mặt của Vân Sơ nhanh chóng lan truyền khắp đội ngũ, đám huân quý đại tộc Trường An không ai coi ra gì, thậm chí còn vỗ tay vui mừng. Quá hay, quá tốt rồi, Vân Sơ trước giờ chỉ có một thê tử, không có thiếp thất nào cả, cũng không đi thanh lâu, chỉ duy nhất có chút tin đồn ám muội với Công Tôn Đại Nương. Bây giờ hòa thượng rốt cuộc cũng phá giới rồi, quá tốt rồi, sau này họ có thể nhắm vào mặt này khai thác.
Một đám phụ nhân các nhà được trượng phu phái tới Vân thị nghe ngóng tin tức, kết quả ai nấy ngã ngửa, Vân hầu nạp Tân Ly tỳ làm thiếp, hơn nữa còn là lão phụ tóc bạc trắng cả rồi.
Tất cả kinh sợ, ai cũng biết quân hầu có khẩu vị độc đáo trên giường, chỉ thích lão phụ, nhưng cũng già vừa phải thôi chứ, người ta tóc bạc trắng rồi mà vẫn ...
Trước đó còn có mấy vị đang tính, nên chọn vài cơ thiếp xinh đẹp đưa tới Vân thị, hay tin này đều gạt bỏ hết tính toán đó, bỏ đi, bỏ đi, tặng thê thiếp không ăn thua, tặng lão mẫu thì may ra.
Đội ngũ không dừng lại, tiếp tục lên đường trong những tiếng bàn tán xôn xao, hành vi cướp lão phụ giữa đường của quân hầu thực sự quá kinh thiên động địa rồi, làm bách tính Trường An kích động tột độ, họ ưa tin đồn, sao có thể bỏ qua chuyện này. Nhất là chỉ tiết lão phụ đó tóc bạc trắng càng được người ta truyền bá say xưa.
Khẩu vị của quân hầu đúng là vô địch mà.
Những lời ngứa tai đó truyền tới chỗ Ngu Tu Dung, nàng ôm bọc cưỡi ngựa đi sóng vai với Vân Sơ, chỉ cái xe ngựa chở Kim Như Như:" Phu quân, giết ả ta đi cho rồi, trông ngứa mắt lắm."
Vân Sơ tâm trạng vô cùng tốt, y chẳng coi mấy lời bàn tán đó vào đâu, nói nhỏ với Ngu Tu Dung:" Nàng biết cái gì chứ, nhà chúng ta kiếm lớn rồi, thái tử cải tiến nông nghiệp mười mấy năm trời, lấy thân làm gương, danh tiếng truyền khắp Đại Đường ... Nhưng đem với mấy thứ trong lòng nàng, không là cái gì cả, một khi Vân thị ta trông thành công, thiên hạ oanh động."
Ngu Tu Dung nghe vậy ôm cái bọc càng chặt, nếu vậy thì đây đúng là gốc giữ Vân thị truyền thừa đời đời rồi, có điều nàng vẫn còn hoài nghỉ:" Chỗ thái tử cũng có khoai tây, nhưng mà sản lượng không cao, ăn vào dễ bị bệnh."
Vân Sơ cười găằn:" Đó là vì giống không tốt, hắn không đủ coi trọng. Trong này có mấy củ to bằng nắm đấm, là đồ tốt thực sự, so làm sao được."
Ngu Tu Dung hoàn toàn tin trượng phu rồi, có điều nàng vẫn canh cánh một việc, nói:" Phu quân thực sự muốn tiếp nạp lão phụ đó à?"
Vân Sơ cười:" Cho nàng ấy một thân phận, một chốn đi về, chẳng qua là hậu trạch có thêm một người ăn cơm thôi. Phu quân nàng thủa thiếu niên phong lưu còn giữa mình như ngọc, nay tới tuổi trung niên lại đi gặm lão phu chẳng phải quá thiệt thòi hay sao?"
†ebookshop.vn