Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1829 - Q7 - Chương 356: Bước Chân Không Gì Cản Được.

Q7 - Chương 356: Bước chân không gì cản được. Q7 - Chương 356: Bước chân không gì cản được.Q7 - Chương 356: Bước chân không gì cản được.

Kim Nhu Như tới vẻn vẹn là mở đầu thôi, dọc đường đi Vân Sơ nhận được rất nhiều lễ vật trước kia cũng chỉ dám tưởng tượng, có những thứ y chẳng biết là có tồn tại.

Phía trước đội ngũ thi thoảng vang lên tiếng nổ khả nghỉ, trong đội ngũ mấy lần xuất hiện sát thủ, hành vi của chúng hết sức điên cuồng, liều mạng, nhưng đều không qua được vòng bảo vệ nông phu Vân thị, cùng huân quý đại tộc Trường An. Có thể nói chưa bao giờ người Trường An từ quý tộc tới bách tính bình dân lại đồng lòng vì một mục tiêu như thế, đó là: Đón hoàng đế về Trường An.

Đương nhiên đó chỉ là tính tới những người đi theo Vân Sơ thôi, vẫn có người ở Trường An căm hận Lý Trị, nhưng họ không dám nhảy ra làm chướng mắt Vân Sơ vào lúc này, quá nhiều chuyện xảy ra, ít nhất người Trường An hiểu, chuyện huyện tôn họ muốn làm, không ai cản được.

Đội ngũ ngày càng tới gần cung Cửu Thành, vụ tấn công, ám sát thất bại ngày một nhiều thì quà tặng cho Vân Sơ ngày một lớn, lai lịch cũng rất quỷ dị, có của hoàng hậu, của thái tử, của tông thân Lý thị, của Bùi Hành Kiệm, các thế lực địa phương của Đại Đường, thậm chí còn có rất nhiều người chỉ nói ra tên không biết lai lịch tới tặng quà.

Mục đích của những người tặng quà này cũng rất đồng lòng, chỉ có một, đó là muốn Vân Sơ: Đừng nhiều chuyện.

Hàm nghĩa của cái đừng nhiều chuyện này chủ yếu là ở, để hoàng đế lặng lẽ chết ở cung Cửu Thành là tốt rồi.

Nói cách khác ai ai cũng muốn Lý Trị chết.

Cảm thụ được điều đó, Vân Sơ không hề thấy bi thương cho Lý Trị.

Nói thật, nếu lúc này Vân Sơ chỉ là một huân quý Đại Đường bình thường, y cũng hi vọng hoàng đế chết một cách yên tĩnh ở cung Cửu Thành. Dù sao bao năm qua, tông thân, huân quý, sĩ tộc, quan viên, địa chủ, hào thương chết trong tay hoàng đế thực sự quá nhiều rồi, trong đó có nhiều kẻ đáng tội, nhưng chết oan cũng đếm không xuể.

Những người này rất sợ hoàng đế tiếp tục đi theo con đường trước kia hắn chưa đi hết, tới lúc đó Đại Đường không còn tồn tại giai tầng cao hơn người một bậc nữa. Nghĩ chút là hiểu thôi, khi đó Đại Đường chỉ còn một giai tầng gọi chung chung là bách tính, như vậy thì hoang vu tới mức nào cơ chứ.

Bùi Hành Kiệm còn gửi cho Vân Sơ một lá thư rất dài, trong đó biểu đạt một cách mập mờ mà cũng hết sức rõ ràng, mảnh đất này không thể chỉ có bình nguyên bằng phẳng, mà phải có núi cao, có sông lớn, có hoang mạc, có biển rộng, đó mới là thiên hạ cẩm tú, mới khiến người sống ở đất bằng muốn leo lên trên, có như vậy thế giới mới sinh động đa sắc màu.

Có người sinh ra đã là cây tùng trên núi cao, có người sinh ra là hoa đuôi chó trên mặt đất, nếu gặp được thời vận, có được gió, hoa đuôi chó cũng có thể bay lên trên núi cao đón gió khoe sắc.

Nếu thời vận không tốt, cho dù là cây tùng trên núi cao cũng gặp phải mưa gió sấm sét xâm nhập, cuối cùng sụp đổ, thối rữa thành bùn đất.

Hết thảy mọi thứ trên đời nên để tự nhiên như nó vốn có, không nên can thiệp quá sâu.

Bùi Hành Kiệm là người rất có văn tài, thư viết cho Vân Sơ có thể nói từng từ như châu ngọc, ngôn ngữ thành khẩn, khiến người ta có cảm giác móc tim giãi bày.

Thế nhưng Vân Sơ biết tinh túy của chính trị nằm ở chỗ, lời nói ra lúc nào chỉ có thể tính vào lúc đó.

Đúng thế, các chính trị gia sẽ không lấy lời mình nói vào hôm qua để chịu trách nhiệm cho chuyện hôm nay.

Chính là đạo lý, mỗi lúc mỗi khác, theo kịp với thời là thế.

Người hiểu rõ chính trị phải hiểu rằng, bao nhiêu đế vương khanh tướng trên sử sách như thế, những chính sách mà họ để lại, những lợi mà họ nói, có thể áp dụng cho đời sau là cực kỳ ít, còn lại vài chữ ý nghĩa đã là nhân vật cực kỳ ghê gớm rồi.

Còn đa phần là một đám người chết đi chẳng để lại được cái gì, hơn nữa đám người này chiếm cứ tới hơn chín mươi chín phần trăm.

Vân Sơ còn biết nhiều hơn, thứ toàn bộ chính trị gia của Đại Đường để lại được người ta nhớ tới còn chẳng bằng một mình Lý Bạch.

Nếu đám ngu xuẩn chiếm tỉ lệ lớn, Vân Sơ tất nhiên cũng đem Bùi Hành Kiệm liệt vào trong hàng ngũ ngu xuẩn đó, không cần quan tâm.

Phía Lý Hoằng cử Trương Giản Chi tới tặng quà cho Vân Sơ, hắn mang tới mục cục đá Thái Sơn.

Nghe nói, Thái Sơn chính là cột trụ của thiên địa, Trương Giản Chi tặng cục đá này với ngụ ý hết sức rõ ràng, Lý Hoằng đang cực lực đảm bảo với Vân Sơ rằng, sau khi hoàng đế chết, Vân Sơ vẫn là trụ đá của Đại Đường.

Lý Hoằng lần này thể hiện rõ thái độ của hắn, không còn giả vờ đóng giả làm đứa con hiếu thảo nữa, Vân Sơ không trách hắn, đề vương vô tình, từ lâu Vân Sơ cũng không đặt hi vọng vào hắn, đương nhiên chẳng có gì thất vọng. Tới cuối cùng Lý Hoằng không hiểu y, nếu thực sự muốn tặng quà cho y, hắn nên truyền tin tốt Vân Na lại có thai rồi.

Đó mới là tin tức mà Vân Sơ thích.

Con của Vân Na càng nhiều, xúc tua của Phật Quốc vươn ra ngoài càng nhiều, nếu Lý Hoằng dám cho Vân Na mười đứa con, Vân Na dám để đám con của mình đi xâm lược toàn thế giới.

Chỉ một mình Phật quốc nữ hoàng Lý Hàn đúng là chưa đủ, thời gian tới có lẽ Vân Sơ sẽ rảnh rỗi, Ngu Tu Dung với Kim Nhu Như chắc không hi vọng gì rồi, đợi muội muội sinh thêm vài đứa con cho y dạy dỗ vậy.

Buổi trưa ngày hôm đó Vân Sơ đem cục đá Thái Sơn do Lý Hoằng tặng dùng để kê nồi đun nước, kết quả là cục đá đó chẳng được tác dụng mẹ gì, nước còn chưa đun sôi đã nứt. Thế là đổ mất cả nồi nước, phí bao nhiêu công sức đun nước của y, đúng là cái thứ không đáng tin.

Quà gì Vân Sơ cũng nhận, ai tới tặng quà Vân Sơ cũng ân cần tiếp đãi, muốn được Vân Sơ coi trọng thì lễ vật phải đủ nặng, đủ quý giá, chứ cái loại như Trương Giản Chi mang một cục đá tới thì chó nó cũng không thèm để ý.

Quà cứ nhận, bước tiến của đội ngũ khổng lồ của Vân Sơ vẫn không dừng lại, rắn không được thì mềm, tiên lễ hậu binh. Tặng quà không xong lại dùng vũ lực đe dọa, đáng tiếc chín thành bách tính Trường An đi theo Vân Sơ đón hoàng đế về Trường An đều có xẻng sắt, cuốc sắt, hông gài búa sắt, lưng đeo cung, làm gì có sợ ai.

Giữa đường đi một đội ngũ hơn nghìn tên mã tặc xuất hiện đòi nộp phí mãi lộ, Vân Sơ từ chối thẳng thừng, cả nghìn ky sĩ rầm rập xông tới. Cứ nghĩ vậy mà đám ô hợp tưởng chừng một đợt xung phong là phá được đó hô hào xông lên đón đánh. Kết quả đám ky binh huấn luyện nghiêm khắc đó bỏ lại quá nửa nhân số mới thoát khỏi sự bao vây của biển người hung tợn.

Muốn tiêu diệt hơn mười vạn người trong tay Vân Sơ không phải là quá khó khăn, chỉ cần bọn họ chấp nhận trả một cái giá đủ lớn là làm được. Đáng tiếc, dù giết hết mười vạn người tay cầm xẻng sắt cuốc sắt này, Vân Sơ sẽ mở kho của thành Cương Thiết, đưa tới mấy chục vạn người như thế nữa.

Làm không khéo, vương triều Đại Đường thậm chí có nguy cơ sụp đổ, bởi Vân Sơ thể hiện ý chí không gì lay chuyển được, y sẽ tới cung Cửu Thành.

Tới tận ngày hôm nay rất nhiều người mới nhận ra, Trường An không chỉ là kinh đô phụ, không chỉ là chỗ gian thương tụ tập, mà đã là nơi nền tảng sâu nhất của Đại Đường rồi.
Bình Luận (0)
Comment