Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1830 - Q7 - Chương 357: Y Không Phải Là Người.

Q7 - Chương 357: Y không phải là người. Q7 - Chương 357: Y không phải là người.Q7 - Chương 357: Y không phải là người.

" Cẩm tú của Đại Đường có mười phần, Trường An chiếm hết tám rồi."

Bùi Hành Kiệm sau khi nghiên cứu tỉ mỉ các loại sản nghiệp của Trường An, đem so sánh thực lực những nơi khác, hắn thở dài vứt bút lông đi, vừa rửa tay trong chậu nước lạnh băng, vừa nói với thái tử phi ngồi trên đôn gấm.

Bùi Uyển Oánh mặt trắng bệch, khiếp đảm nói:" Chẳng lẽ Vân thị muốn tạo phản hay sao?”

Bùi Hành Kiệm lắc đầu:" Không thể nào, Vân Sơ khó khăn lắm mới đưa Trường An phát triển như ngày hôm nay, y yêu Trường An như thế, sao có thể để Trường An bị hủy diệt. Nay Vân Sơ đột nhiên lộ ra nanh vuốt của mình, chính là để ép thái tử sau này phải định đô ở Trường An."

Bùi Uyển Oánh ngạc nhiên:" Bức bánh thái tử rời đô sao, không phải y muốn nghênh đón bệ hạ về Trường An à?"

Bùi Hành Kiệm cười nhạt:" Bệ hạ đã là ngọn nến tàn trước gió rồi, không ai dại gì đặt tiền cược của mình vào đó nữa, thế nhưng với bản lĩnh của Vân Sơ, biết đâu có thể khiến bệ hạ sống thêm vài năm, khi đó bệ hạ trong tay y, y có thể dùng thiên tử lệnh chư hầu như Tào Tháo năm xưa, đó là điều người ngoài nghĩ."

" Nhưng theo ta, mục đích thực sự của Vân Sơ chính là bức bách thái tử."

" Quan hệ giữa thái tử và Vân thị rất thân." Bùi Uyển Oánh ngập ngừng, đây là điều trước nay luôn khiến nàng khó chịu, nhưng giờ đây lại là thứ nàng hi vọng vào:

Bùi Hạnh Kiệm lau tay:" Điều này không hai sai, Vân thị và thái tử có uyên nguyên sâu xa, nhưng chính kiến lại bất đồng. Không ai biết được Vân Sơ lại giữ chặt Trường An không chịu buông là vì cái gì, y là một trong số vài người có trí tuệ nhất trên đời này, ta không tin y không nhìn ra đại thế của thiên hạ đang dần chuyển về phía đông, Trường An đi xuống là sự thực không thể thay đổi. Thế nhưng y cứ muốn nghịch thiên hành sự, chính điều này khiến bọn ta có phần lơi lỏng, dồn lực tập trung phía đông và nam, kệ y vật lộn ở phía tây, nào ngờ bây giờ xem ra y có cơ hội xoay chuyển thời cuộc."

Bùi Uyển Oánh cũng hiểu chuyện này:" Điện hạ thường nói với ta chuyện ở Kim Lăng, nói Kim Lăng hiện giờ thông với bốn biển, giao lưu vạn quốc, đã có khí độ tân đô của quốc triều, là mặt trời đang lên, Trường An tuy rực rỡ nhưng chính là lúc xuống núi rồi."

Bùi Hành Kiệm gật đầu:" Kim Lăng là căn cơ của thái tử, nơi đó chứa mọi thứ của thái tử, năm xưa Trương Giản Chi tấu lên sách lược nam hạ, đã khuyên thái tử đứng chân ở nơi này, nhìn tình huống hiện giờ, ánh mắt của hắn đúng là chuẩn xác."

" Từ thời Tùy đến nay, quốc triều vì tước giảm sức mạnh của phương nam mà ra sức áp chế sự phát triển của Kim Lăng, nhiều người từ khi đó đã nhìn ra, phía đông nam có ưu thế phát triển hơn hẳn tây bắc, Dương Châu, Kim Lăng sẽ còn vượt quá Trường An, Lạc Dương. Khi Kim Lăng tới tay thái tử, chỉ mười năm thôi đã có cái khí thế của hoàng cư."

" Dời đô tới Kim Lăng chính là kế hoạch thái tử lập ra rất lâu, một là vì xu thế tất yếu của thời cuộc, hai cũng là làm suy yếu thế lực cố hữu ở Quan Trung mà không cần phải đổ máu, nhất là thế lực của Vân Sơ. Mấy năm trước hoàng đế ép Vân thị rút sản nghiệp khỏi đông nam chính là có ý giúp thái tử sau này kiềm chế Vân Sơ. Nếu rời đô thành công, thái tử sẽ tạo ra một thịnh thế chưa từng có, chỉ là bây giờ nhìn vào hành vi của Vân Sơ, y sẽ không cho thái tử toại nguyện."

Bùi Uyển Oanh hết sức lo lắng:" Nay tiền lương, nhân thủ của Bùi thị chúng ta đã đi hết Kim Lăng để chuẩn bị cho ngày rời đô, chiếm trước tiên cơ, nếu thái tử không thể rời đô Kim Lăng, vậy chúng ta thiệt hại không nhỏ."

Bùi Hành Kiệm đứng lên, đi qua đi lại trong phòng:" Trừ khi Trường An có thể loại bỏ tất cả những nhược điểm của nó để áp chế Kim Lăng, Lạc Dương, nếu không chuyện rời đô sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi."

Bùi Uyển Ánh nhíu mày:" Không phải ngươi vừa nói Vân Sơ có thể làm được à?"

Đúng là thứ khốn kiếp không chịu yên phận mà, Bùi Hành Kiệm ngẩng đầu nhìn trời thốt lên:" Y không phải là người!" Đội ngũ mười mấy vạn người đi đường, cho dù chỉ là tổ chức tự phát của dân gian, tiêu hao dọc đường đi, cũng chẳng khác gì đại quân, mọi người lại không hề có chuẩn bị trước vật tư lương thảo, cho nên cứ đi đi ngừng ngừng đợi tiếp tế tới kịp.

Cũng may đây là Quan Trung, không khí thương nghiệp cực đậm, khi đoàn người cực lớn này xuất phát, không chỉ có thế lực với đủ mưu đồ không thể nói ra hành động, mà còn có rất nhiều thương cổ ngửi thấy cơ hội kinh doanh, đồng thời thành lập thương đội tương ứng trong thời gian ngắn.

Thương đội tổ chức lên, tiếp đó là điều phối hàng hóa, huy động nhân thủ, mới đầu vật tư tới từ Trường An, thương cổ nơi này có lợi trước, dần dần đi xa hơn, thương cổ địa phương dân dần được hưởng trái ngọt. Những mảnh đất trước kia vốn trầm lắng, thoáng cái trở nên sôi động, bừng bừng sức sống. Thế là tiếng hô đón bệ hạ về Trường An lan dần tới địa phương, một khi hoàng đế quay về, đội ngũ sẽ còn lớn hơn nữa, địa phương lại được lợi lần nữa.

Nhờ thế mà đội ngũ mười mấy vạn tới cung Cửu Thành, trừ dọc đường phải ngủ ngoài hoang dã ra thì các loại vật tư không hề thiếu, tương ứng với đó là tiền tiêu đi như nước. Thậm chí vì không chuẩn bị trước, chi phí còn gấp mấy lần đại quân số lượng tương ứng lên đường, đại quân có thể trưng dụng lương thực vật tư của địa phương, đội ngũ của Vân Sơ thì không.

Tiêu hao kinh khủng đó, nếu không phải Trường An, không nơi nào gánh được. Đồng thời nhờ vậy mà kinh tế địa phương khởi sắc rõ, ít nhất thì khi tính tích cực được khơi lên, khi được hưởng lợi ích rồi, con người ta khó cam lòng bình lặng như trước.

Khi đội ngũ còn cách cung Cừu Thành 80 dặm, xung quanh đội ngũ bắt đầu xuất hiện phủ binh hộ tống, đều là phủ binh bản địa Quan Trung được ý chỉ của hoàng đế tới đây bảo vệ bách tính Trường An.

" Xem ra ý chỉ của bệ hạ lại hữu dụng rồi." Ngu Tu Dung bê bát mỳ vừa ăn vừa nói:

" Đây vốn là quyền lực mà hoàng đế nên có." Vân Sơ đã ăn hết bát mỳ, đưa bát trống cho Kim Nhu Như đứng ở bên cạnh hầu hạ phu phụ bọn họ ăn cơm:

Kim Nhu Như có vẻ chấp nhận số mệnh tiếu thiếp của mình rồi, lấy mỳ cho Vân Sơ xong, khẽ nói::" Những thế lực vốn đứng nhìn khiếp sợ bởi uy nghiêm của quan nhân, bọn họ sợ quan nhân sau này tính sổ họ."

Vân Sơ cầm bát mỳ cho thêm tương ớt đỏ làm bát, trộn đều ăn xì xụp:" Đương nhiên ta sẽ tính sổ bọn chúng, những kẻ nắm trong tay binh quyền lại dám có suy tính riêng, đúng là muốn chết."

" Bất kể lúc nào, quân đội chỉ có thể nghe lệnh từ trung ương, không được phép có suy nghĩ của riêng mình, nếu không đó là cái họa. Đợi thái tử đăng cơ, ta sẽ kiến nghị thái tử lập tức xử lý những kẻ này."

Ngu Tu Dung đặt bát xuống, hơi lo âu:" Khi đó không biết thái tử còn nghe phu quân không?”

Vân Sơ cười ha hả:" Ta mất hơn hai mươi năm khó khăn lắm mới biến Trường An miệng núi lửa, Lý Hoằng một khi ngồi lên đó, phải ra sức lấy cái mông của hắn bịt miệng núi lửa này. Tuy trên người hắn có không ít thói xấu của Lý thị, nhưng ánh mắt là hạng nhất, hắn đủ thông minh không đụng vào ta, thậm chí tới khi đó ta không nói thì hắn vẫn làm thôi."

Ngu Tu Dung yên tâm rồi, thấy Kim Nhu Như lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh Vân Sơ, dù không muốn cũng vẫn phải nói:" Phu quân đã nạp thiếp, hay là tối nay động phòng đi."

Vân Sơ quay sang nhìn Kim Nhu Như mặt đầy mong đợi, vòng tay qua eo kéo nàng ngồi lên đùi mình, nhìn gương mặt với mái tóc trắng thực sự mang vẻ đẹp riêng, cách lớp vài bóp mông nàng mấy cái, thở dài:" Già quá!"
Bình Luận (0)
Comment