Q7 - Chương 358: Kỳ đàm quái luận. (1)
Q7 - Chương 358: Kỳ đàm quái luận. (1)Q7 - Chương 358: Kỳ đàm quái luận. (1)
" Mỹ nhân thì phải nên gặp nhau, yêu nhau vào lúc còn trẻ, khi đó một thân thể mỹ lệ cùng với thân thể trẻ trung khỏe mạnh quấn lấy nhau, bầu ngực no căng của nữ tử, bờ mông săn chắc rắn rói của nam tử kết hợp mới mang lại cho người ta mỹ cảm."
" Trên thực tế, trời đất vốn đã an bài như thế, chỉ có điều về sau tâm tư của con người nhiều lên, họ lấy thứ quý giá nhất của mình đi đổi thứ khác. Vì thế mà xuất hiện một cái thân thể đầy nếp nhăn, da lốm đốm đồi mồi bốc ra cái mùi thối của thi thể, cùng với tấm thân mỹ lệ quấn lấy nhau. Một thân thể trẻ trung khỏe mạnh kết hợp thân thể béo ú hoặc gầy đét, ngực khô quắt như cái túi hết nước, thân thể chỉ còn mỗi bộ da nhăn nheo cũng cố gắng đòi hỏi dục vọng từ thân thể đẹp đã."
" Hành vi đó là phản thiên đạo, phản tự nhiên, nhìn thế nào cũng thế ghê tởm."
Vân Sơ tay thì ôm Kim Nhu Như trong lòng, miệng thì thao thao bất tuyệt đạo lý.
Kim Nhu Như khẽ cắn môi, nuối tiếc hồi ức lại quá khứ:" Khi ở quốc từ giám, thiếp trừ ngực không đủ no tròn ra, chỗ nào cũng phù hợp với mỹ nhân luận của chàng, vì sao khi đó chàng không cùng thiếp trần truồng quấn lấy nhau, toàn vung nắm đấm lên với người ta."
Vân Sơ vuốt ve tấm lưng Kim Nhu Như:" Ai bảo nàng mặc nam trang còn sán tới gần ta, khi đó ta mới chỉ đấm cho là may đấy, đáng lễ ta phải buộc đá ném xuống sông mới đúng."
Ngu Tu Dung ngồi bên cạnh không chịu được, kéo Kim Nhu Như khỏi lòng trượng phu, quát:" Hầu gia ăn xong rồi, dọn dẹp đi, có biết quy củ không hả? Làm vỡ cái bát nào cẩn thận ta trừ tiền hàng tháng của ngươi."
Kim Nhu Như vội đứng dậy dọn dẹp bát đũa mang đi rủa.
Đợi không thấy Kim Nhu Như đâu nữa, Ngu Tu Dung lo lắng nói:" Phu quân đừng nói thiếp ghen, nhưng nữ nhân này khó tin lắm, ả bán đứng chúng ta thì sao?"
Vân Sơ chép miệng:" Bản tính của nữ nhân này giống như tơ hồng vậy, để mặc cho nàng ấy tự sinh sống, nàng ấy sẽ sống không tốt, thậm chí còn chẳng biết mình muốn cái gì. Cho nên nàng ấy mới luôn tìm kiếm lấy một đại thụ, chỉ có leo lên cây đại thụ đó, nàng ấy mới sống tốt được."
" Thế nhưng chàng cũng đừng quên, khi tơ hồng phát triển tốt, nó sẽ quấn quanh cây đại thụ, khiến đại thụ không có được sương gió mặt trời, cuối cùng khô héo mà chết." Ngu Tu Dung mượn luôn hình dung của Vân Sơ nói chuyện với y:" Giờ ả ta đang leo lên cây đại thụ chàng đấy, nhân lúc nó còn chưa lớn mạnh thì chặt đi."
Vân Sơ giang tay ra:" Bám vào cường giả chính là bản năng của nàng ấy, nếu như nàng nói Kim Nhu Như thực sự muốn gây bất lợi cho Vân thị, ta đảm bảo rằng, thời khắc này nàng ấy tuyệt đối không có tâm tư đó, mà chỉ muốn làm sao nhanh chóng bố trí tốt chỗ ở mới của mình một cách an toàn."
Ngu Tu Dung suy nghĩ:" Hoàng hậu năm xưa chắc là vì nhìn thấu bản chất này nên mới trọng dụng Kim Nhu Như?”
Vân Sơ gật đầu:" Hẳn là như thế, luận tới bản lĩnh nhìn người dùng người, thiên hạ này không mấy ai vượt qua được hoàng hậu."
Đôi mày của Ngu Tu Dung hơi giãn ra một chút:" Nếu biết rõ là như thế, phu quân làm sao còn thu ả vào hậu trạch."
Vân Sơ nắm tay Ngu Tu Dung:" Toàn bộ nhân tố bất ổn đều nên nhốt trong hậu trạch Vân thị, có như thế mới thể hiện được sự cường đại của phu nhân chứ."
Ngu Tu Dung nghe vậy hết sức tán đồng, phụ nhân hậu trạch Vân thị, tùy tiện lấy ra một người, Thôi Dao, Thuần Vu thị, Thôi ma ma, bất kể là ai chỉ cần cho nguồn lực phụ hợp, ai cũng có thể trở thành hào kiệt một phương, có chừng đó người rồi còn sợ không trông coi được Kim Nhu Như à?
Do kết cấu đội ngũ của Vân Sơ rất phức tạp, chẳng phân chia tiền hậu tả hữu gì cả, cũng chẳng có đội xe, đội ngựa hay đổi ky, càng chẳng có đâu là hậu cần đâu là tiên phong, người xe cứ đi lẫn lộn hết vào, đi tới đâu lộn xộn tới đó, một ngày đi được ba mươi dặm đường đã là cực hạn lắm rồi.
Khi đại đội nhân mã cách cung Cửu Thành năm mươi dặm, binh mã vây quanh đội ngũ của Vân Sơ đã không dưới năm vạn, bầu không khí mơ hồ trở nên khẩn trương. Đa phần bách tính thì phấn chấn, ai nấy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị diện kiến hoàng đế, nhưng đội ngũ huân quý đại tộc, cùng với nông phu Vân thị thì mơ hồ bắt đầu đi sát vào nhau đồng thời đề phòng càng nghiêm ngặt hơn trước.
Chập tối ngày hôm đó khi đội ngũ dừng lại để cắm trại, Vân Sơ ăn mặc chính thức, ngồi trong lều của mình đợi ý chỉ của hoàng đế, kết quả đợi tới khi trời tối hẳn cũng không thấy hoàng đế ra lệnh cho y cắm trại tại chỗ.
Chỉ riêng điểm này thôi đã vô cùng đáng kể rồi.
Chiến đấu với quy mô mười vạn người, 50 dặm chính là khoảng cách cơ bản của thám mã hai bên, lúc này du ky đã chém giết, thăm dò, truy đuổi nhau rồi.
Ngày mai bọn họ đi thêm ba mươi dặm nữa thôi thì tức là chỉ còn cách cung Cửu Thành chưa tới hai mươi dặm, đó chính là khoảng cách tiên phong hai quân chém giết lẫn nhau, tranh đoạt những địa hình có lợi.
Nếu dựa vào quy luật tác chiến thông thường, hoàng đế căn bản không thể xuất hiện ở vị trí này, khoảng cách giữa tiên phong doanh và trung quân phải là trăm dặm mới được, 50 dặm là khoảng cách quá tốt để ky binh tập kết.
Vân Sơ ngồi trong lều của mình tự rót tự uống, một người thần bí mặc trang phục đen xì như quạ lại còn che mặt đi vào lều của y, vậy mà đám Ân Nhị Hổ thủ vệ ở ngoài lầu lại giả vờ như không hề nhìn thấy.
Người che mặt kéo vải trên mặt ra, lộ ra khuôn mặt giống hệt của Ôn Nhu, hắn ngang nhiên đoạt lấy chén trà Vân Sơ định uống, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, nói:" Giỏi thật, không ngờ hắn lại cho phép mười vạn người địch ta không rõ tiếp cận hắn trong phạm vi năm mươi dặm cơ đấy, thật ngoài dự liệu của ta rồi."
Vân Sơ không tỏ ra bất ngờ vì sự xuất hiện của Ôn Nhu, tuy đã nhờ hắn trông coi Trường An, nhưng chuyện náo nhiệt thế này bảo hắn không tham gia thì hơi khó, dù gì chỉ kẻ ngốc mới dám gây chuyện với Trường An vào lúc này:" Người ném sang ta trái mộc đào, ta báo lại bằng ngọc dao đẹp đẽ, người ném sang ta trái mộc lý, ta đáp lại bằng quỳnh cư. Hoàng đế cho ta tới gân năm mươi dặm, ta sẽ lấy quỳnh dao báo đáp."
" Thấy hắn sắp chết thì có." Ôn Nhu nghiêm túc nói:" Dựa vào tình hình này mà xét, ta đoán chừng hắn sẽ cho ngươi tiếp cận khoảng cách 20 dặm, tới lúc đó ngươi định lấy cái gì ra tặng, ta lo đó là thành Trường An."
Vân Sơ lắc đầu:" Không có chuyện đó, Trường An là của Đại Đường, là của bách tính Trường An, không ai có tư cách đem nó thành một món quà để tặng đi."
Ôn Nhu bấy giờ mới yên tâm, rót một chén trà để uống:" Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cho dù bây giờ ngươi có nói với hoàng đế, ta mới là gian thần lớn nhất, ta cũng không để ý."
Vân Sơ nhìn Ôn Nhu kinh hãi nói:" Ngươi đã làm cái gì rồi?"
Ôn Nhu hơi xấu hổ sờ mũi:" Quan hệ giữa hoàng đế, hoàng hậu, thái tử sở dĩ đi tới ngày hôm nay, rất có thể là liên quan tới ta đấy!"
(*) Lời Vân Sơ trích từ thơ Mộc Qua 1, Mộc Qua 2 của Khổng Tử, nói đúng ra thì là Thi Kinh, hàm ý người ta tặng mình vật nhỏ, mình tặng lại vật quý, đó không phải báo đáp, mà là qua lại lâu dài. Mấy thứ này ai hiểu sao thì hiểu, vì giải nghĩa đủ kiểu, cố dịch ra nó chẳng hay, nên mình miễn luôn vậy.