Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1832 - Q7 - Chương 359: Kỳ Đàm Quái Luận. (2)

Q7 - Chương 359: Kỳ đàm quái luận. (2) Q7 - Chương 359: Kỳ đàm quái luận. (2)Q7 - Chương 359: Kỳ đàm quái luận. (2)

Ôn Nhu có thể làm gì ảnh hưởng tới mối quan hệ của hoàng đế, hoàng hậu, thái tử được cơ chứ? Vân Sơ ngay lập tức nghĩ tới biệt danh Tin Đồn huynh của hắn, chắc chắn là không sai:" Tin đồn có uy lực lớn thế sao?"

" Với người khác thì có lẽ không có uy lực lớn như thế, nhưng với ba người bọn họ thì đặc biệt hữu dụng đấy." Ôn Nhu thừa nhận:

Quả nhiên là thế, Vân Sơ cau mày:" Ngươi có biết thời Tam Quốc có bao nhiều ngươi chết không?"

" Không đếm xuể, mười nhà thì bảy nhà không ai còn sống. Không phải ngươi luôn muốn tạo ra cục diện tam quyền đỉnh lập cho nên không ngó ngàng tới chuyện phân tranh của họ sao, thậm chí ngươi phải là người vui nhất khi thấy điều này chứ?" Ôn Nhu nhìn thấu Vân Sơ:" Ngươi cũng khỏi lấy Tam Quốc ra so sánh làm gì, thời đó chết là bách tính, còn cục diện tam quyền đỉnh lập này chỉ chết huân quý và thế gia thôi."

" Đại Đường hiện không có ngoại địch cần phải có đấu tranh chính trị kịch liệt mới được."

" Ta biết, chiến loạn chú trọng đoàn kết, thái bình chú trọng đấu tranh." Vân Sơ có chút bực bội:" Nhưng ngươi làm quá thô thiển rồi, ta nói tới tam quyền đỉnh lập là nói tới cơ chế kiềm chế lẫn nhau, đấu tranh phải dựa trên lập trường, đâu phải đấu tranh thuần túy vì đấu tranh như thế, gây tiêu hao mà thôi."

"Ta nhớ trước kia ngươi từng làm bài thơ, trong đó có một câu là, kho đầy chuột sẻ khoái, cỏ hết thỏ chồn sầu. Nếu không ức chế hữu hiệu hoàng gia, hào môn, quân quý, thế gia, sĩ tộc, quan viên thì tốc độ chiếm đoạt tài nguyên của bách tính sẽ vô cùng kinh khủng, thịnh thế duy trì được bao lâu?" Ôn Nhu hừng hực khí thí, vung tay lên:" Ngươi nói xem, cách nào ức chế bọn chúng hữu hiệu nhất?"

Vân Sơ chép miệng, câu này không cần phải trả lời, tất nhiên là đấu tranh chính trị tàn khốc và đẫm máu rồi.

Người chết trong đấu tranh chính trị là ai? Tất nhiên là những kẻ nắm trong tay nguồn lực lớn.

Bọn họ đấu đá lẫn nhau, tàn sát nhau, giám thị nhau, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi đi tranh đoạt tài nguyên có hạn của bách tính, đó là thời điểm tốt để bách tính được nghi ngơi dưỡng sức, giấu tài phú vào dân.

Đó cũng là cơ hội tốt để bách tính lấy được tài nguyên đỉnh cấp từ trong tay kẻ thất bại trong đấu tranh chính trị.

Có thể nói, đây là nhận thức chung của Vân Sơ và Ôn Nhu trước nay, cách làm của bọn họ khác nhau, Vân Sơ muốn hoàn thiện các cơ chế, chính sách, bồi dưỡng bách tính có thể đứng vững trên đôi chân của mình, tận dụng được cơ hội.

Ôn Nhu đơn giản trực tiếp hơn, hắn gây loạn, Vân Sơ cũng tranh thủ loạn lạc đó làm không ít việc, hai người không còn như xưa, mỗi người tạo dựng thế lực riêng rồi, tuy phối hợp với nhau, nhưng không còn có thể quay về thời ba bằng hữu trốn trong gian phong nhỏ, lén lút bàn mưu tính kế hại người.

" Đáng tiếc, hoàng đế sắp chết rồi, không còn xiếc khỉ mà chơi nữa." Ôn Nhu cảm thán:

Vân sơ nổi giận:" Ngươi còn bất kính với hoàng đế như thế, cẩn thận ta trở mặt."

"Ngươi chỉ có chút tình nghĩa với Lý Trị thôi, không phải là hoàng đế, đừng trộn lẫn với nhau chứ. Ngươi mau mau giải quyết chuyện này đi, ta còn tiếp tục xem hoàng hậu và thái tử đấu tranh thảm liệt hơn nữa, khi ấy đầu người lăn lông lốc, máu chảy thành sông, tráng lệ biết chừng nào?"

Ôn Nhu càng nói đôi mắt hắn càng ánh lên vẻ cuồng nhiệt tới biến thái:" Ta tin tình nghĩa của ngươi với Lý Trị, nhưng ta không tin ngươi không tận dụng thời cơ này làm gì đó, nào nào, mau nói cho ta xem, ngươi chuẩn bị làm thế nào để khiến thái tử mất đi đại nghĩa chính thông? Sau đó biến thái tử và hoàng hậu trở thành kẻ địch sống mái với nhau?"

Vân Sơ nói chắc nịch:" Thái tử phải là hoàng đế tiếp theo của Đại Đường."

" Điều đó là hiển nhiên, không phải chúng ta đã thỏa thuận trước rồi sao, không cần ngươi nhắc lại." Ôn Nhu gật đầu liên hồi, cười gian xảo:" Chẳng qua là hành trình của hắn gập ghềnh một chút, gian nan một chút thôi, ta hiểu mà."

Vân Sơ tức giận:" Cái hiểu cái gì, điều người nói ta không hiểu."

Ôn Nhu nhìn Vân Sơ đầy vẻ khâm phục, chân thành nói:" Ngại cái gì chứ, ba người chúng ta cả đời này một lòng một dạ vì Đại Đường, hiện giờ các thông đô đại ấp của Đại Đường ta huy hoàng rực rỡ, vô số ống khói công xưởng ngày đêm nhả khói, trên Vận Hà, thuyền bè như con rồng dài, trên sông lớn hồ lớn, buồm nối sát nhau, trên bình nguyên ruộng tốt vạn dặm, sóng lúa dập dờn, trên đồi núi trái quả trĩu trịt, bò dê khắp nơi ... Trong đó có công lớn của huynh đệ chúng ta mà."

" Chút máu đổ xuống coi như làm cho đất đai thêm màu mỡ tốt tươi thôi, đâu có hề gì? Đúng không?"

Vân Sơ chỉ tay ra ngoài lêu:" Cút maul"

Ôn Nhu đứng dậy:" Ngại quá, lột trần ngươi mất rồi, để ngươi trần trụi đối diện với thế nhân rồi ... Sao ngươi thẹn thẹn thò thò thế, nếu ngươi ưỡn trym lên đối diện với thế nhân, ta sẽ càng kiêu ngạo về ngươi hơn đấy."

Hai người quá quen thuộc rồi, Ôn Nhu không keo kiệt dùng những từ ghê tởm nhất nói chuyện với Vân Sơ.

Hai người bọn họ nói thật ra chẳng ai tốt lành hơn ai hết, cũng may mục đích đều đàng hoàng.

" Đây là cơ hội tốt, ta đến Lạc Dương chuẩn bị trước đây, ngươi ở đây chớ làm ta thất vọng đấy."

Ôn Nhu vừa nói vừ rời khỏi lầu, bước chân vội vã mà tràn ngập sức mạnh.

Cung Cừu Thành ánh mặt trời rực rỡ, chim hót ríu rít, hoa ngào ngạt tỏa hương, nhờ có cuồng phong bạo vũ mấy ngày trước quét qua, sông núi như bừng lên một sức sống mới.

Gấu lớn ôm một cây măng gặm ngon lành, nó vừa ăn vừa thuần thục dùng móng thuần thục lột lớp vỏ gà bên ngoài cây măng, ném vỏ bừa bãi khắp nơi, cả đầu gối của Lý Trị cũng có không ít. Lý Trị nằm trên giường thấp chẳng để ý chuyện bị gấu lớn ném vỏ lên người, trong tay hắn cũng đang cầm một củ măng màu đen, cho dù tay hắn bây giờ đã rất yếu, hắn vẫn cố gắng lột vỏ, để gấu lớn có thể ăn phần tốt nhất.

Gấu lớn tuy già, nhưng sức ăn vẫn tốt lắm, Lý Trị nhìn nó cho cả củ măng mình vừa bóc vào mồm, nhai rào rạo, nghe hết sức êm tai, nhìn nó ăn cảm tưởng bản thân cũng đang ăn vậy.

Đại hoạn quan Bình Xuân thấy hoàng đế lột hết măng rồi, vội vàng chạy tới lau mồ hôi, tranh thủ bẩm báo:" Bệ hạ, Vân hầu chỉ còn cách cung Cửu Thành chưa đầy 20 dặm nữa thôi ạ."

Lý Trì ngồi thẳng dậy:" Vậy là mai có thể gặp được y rồi."

Bình Xuân nhỏ giọng hỏi:" Bệ hạ cho Vân hầu mang bao nhiêu người vào cung Cửu Thành ạ?”

Lý Trị cười to:" Trẫm đã tin tưởng y cả đời rồi, vào thời khắc cuối cùng này sao có thể nghi ngờ y, trẫm sẽ xuất cung gặp con dân Trường An trung thành với trẫm."

" Bệ hạ, không ổn!" Bình Xuân quỳ sụp xuống khấu đầu:" Hiện phong vân quanh cung Cửu Thành bất thường, làm người ta không nhìn rõ được, xin bệ hạ cân nhắc."

" Ngươi không hiểu." Con mắt độc nhất của Lý Trị như lóe lên ánh sáng:" Trâm tin y, trâm sẽ có nửa cơ hội thắng lợi, nếu trẫm không tin y, bất kể trẫm làm gì cũng là thua, dù giết y cũng vậy mà thôi."
Bình Luận (0)
Comment