Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1833 - Q7 - Chương 360: Các Ngươi Không Còn Là Thần Tử Của Trẫm Nữa.

Q7 - Chương 360: Các ngươi không còn là thần tử của trẫm nữa. Q7 - Chương 360: Các ngươi không còn là thần tử của trẫm nữa.Q7 - Chương 360: Các ngươi không còn là thần tử của trẫm nữa.

" Vương tọa của hoàng gia kỳ thực được dùng tuyết đắp thành, chịu không nổi ánh nắng quá mạnh chiếu vào, tuyết tan đi hóa thành nước là chẳng còn gì cả, không có nó, cuối cùng chẳng khác gì bách tính bình thường."

" Không lâu trước kia, phụ hoàng ngươi còn là hoàng đế, là Thiên Hoàng nắm quyền sinh sát thiên hạ, bây giờ phụ hoàng ngươi chỉ còn là tên đồ tể bị thiên hạ nguyền rủa, người đời đều vươn dài cổ ra đợi tên đồ tể trẫm giết."

" Trãm không tiếp tục giết được nữa, cho nên trâm mất đi quyền lực rồi."

" Sau này ngươi phải cẩn thận, khi giết người nhất định đừng đích thân ra lệnh, loại hành vi đó với hoàng đế mà nói là trí mạng."

" Trên sử sách có rất nhiều rất nhiều hoàng đế vì hành vi tàn bạo, vì chém giết quá nhiều mà mất đi giang sơn, mất đi cả tính mạng."

" Vấn đề là, bọn họ thực sự tàn bạo như thế sao? Bọn họ thực sự giết nhiêu người như thế sao? Bọn họ thực sự chặt chân người già và thiếu niên, để phân biệt xương tủy bên nào hơn, bên nào kém sao?"

"Trong số những vị hoàng đế tàn bạo đó, chẳng lẽ không có một ai bị oan uổng, ví như trẫm chẳng hạn?"

" Những kẻ trẫm giết đều có lý do đáng chết, những người vô tội bị giết đâu phải là ý của trẫm, vậy mà bây giờ trẫm trở thành tên bạo quân ai ai cũng muốn diệt."

"Trâm không phục!"

Lý Trị đứng trên Thính Phong Đài, đối diện với cây tùng trông không phải quá thẳng, dáng vẻ rất giống thái tử, luôn mồm răn dạy.

Cây tùng không trả lời, Lý Trị thở dài:" Ngươi cũng ngầm công nhận trẫm là bạo quân chứ gì? Cũng phải thôi, nếu trẫm không phải là bạo quân thì sao ngươi có thể sớm ngày đăng cơ, lên làm hoàng đế. Điều này trẫm lý giải được."

" Nhớ năm xưa khi tiên hoàng bệnh nặng, tâm tình của trẫm cũng như thế, một mặt lo lắng phụ hoàng thực sự rời đi, lại lo phụ hoàng đột nhiên sức khỏe tốt lên, tâm tình mâu thuẫn đó dày vò trẫm không dễ chịu chút nào."

" Cho nên ngươi không cần phải lo, cái thiên hạ Đại Đường này trẫm vẫn giao cho ngươi thôi. Cho dù trẫm biết những kẻ bức bách trẫm có ngươi, trẫm cũng sẽ không hại ngươi."

" Khi phụ hoàng trẫm rời khỏi thế giới này, ánh mắt nhìn trẫm lạ lắm, có chút yêu thương, có chút quyến luyến lại có chút lo lắng, đương nhiên đa phần là khinh bỉ."

" Trẫm biết tâm tư của phụ hoàng, cho nên khi trước khi trẫm nhắm mắt, trẫm sẽ không dùng ánh mắt đó để nhìn ngươi đâu."

Trên Thính Phong Đài, trừ Lý Trị ra chỉ còn lại mỗi con gấu lớn, đại hoạn quan Bình Xuân đứng bên ngoài, sau lưng hắn còn có một đám hoạn quan Bách ky ti đỗi mũ cao màu đen áo choàng màu đỏ rực.

Vào hai năm trước, khi đô đốc Trương Đông Hải, người không phải hoạn quan cuối cùng của Bách ky ti bị chén ép đẩy ra ngoài, từ đó trong Bách ky ti không còn nam nhân thực sự nào nữa.

Những đấng nam nhi oai dũng ngày nào theo thái tông hoàng đế chinh chiến sa trường, uy danh bốn phương, bây giờ thành cái tên biểu trưng cho sự ghê sợ căm ghét.

Con gấu lớn ôm cây măng trong lòng, nhưng nó không ăn, chỉ dùng đôi mắt tròn xoe của mình, nhìn Lý Trị không chớp, tựa hồ đang lo lắng.

Một cơn gió mạnh từ cửa sơn cốc thổi vào, cấy cối rì rào từng hồi, như kéo Lý Trí ra khỏi cõi mơ màng, hắn ngơ ngác nhìn quanh, mất một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu. Trước kia nghe tiếng gió thổi qua rừng cây, Lý Trí thấy giống như tiếng tung hô hoàng đế hắn, còn bây giờ, hắn cảm tưởng trong đó lẫn tiếng cười nhạo báng.

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn

" Trẫm không sai, không phải trẫm, trẫm không như thế..." Tiếng cười nhạo từ bốn phương tám hướng bủa vây, Lý Trị xoay quanh theo, hắn muốn giải thích, muốn phân bua, thế rồi đầu óc quay cuồng, hai chân hắn mất sức lực, khi hắn sắp ngã xuống sàn đá của Thính Phong Đài, gấu lớn dùng đầu đỡ lưng hắn, để hắn từ từ ngồi xuống một cách có thể diện.

Lý Trị dùng hai tay bấu chặt vào đôi chân yếu ớt của mình, thở hổn hển tức giận, hướng về phía rặng núi hét lên:" Các ngươi đoạt đi vinh diệu của trẫm, bây giờ còn muốn đoạt cả thân thể của trẫm sao?"

Bình Xuân từ xa nhìn thấy, ngay lập tức chạy tới đỡ lấy hoàng đế, hô lớn:" Người đâu, đỡ bệ hạ về cung nghỉ ngơi."

" Ai nói trâm muốn về cung?" Lý Trị quay ngoắt đầu sang, đôi mắt điên dại nhìn Bình Xuân:" Ngươi, ngươi cũng phản bội trẫm rồi phải không?"

Bình Xuân quỳ sụp xuống, dập đầu lia lịa:" Bệ hạ minh xét, nô tài chỉ muốn tốt cho bệ hạ thôi, hôm nay gió lớn, bệ hạ đứng trên cao không tốt ... Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau mau đưa bệ hạ về cung."

Lý Trị bị một đám hoạn quan khiêng lên, hắn ở trên cao nhìn xuống, quát:" Ngươi, ngươi chết chắc rồi."

Bình Xuân đứng dậy, cười nịnh:" Đợi bệ hạ điều dưỡng khỏe rồi, lão nô sẽ nhận phạt."

" Các ngươi, các ngươi không phải là thần tử của trẫm nữa.' Lý Trị không chống lại được đám hoạn quan tráng kiện, thở dốc một hồi, giọng tựa như thương lượng:" Để gấu lớn đưa trẫm về."

Bình Xuân đối diện với ánh mắt của Lý Trị, cuối cùng khom người:" Lão nô tuân chỉ"

Lý Trị được đám hoạn quan đặt lên lưng gấu lớn, hắn gần như không ngồi thẳng đường, ngả cả người xuống. Gấu lớn chẳng hề biết tới những chuyện mưu mô quỷ quyệt của nhân gian, nó rất vui vẻ, cái mông mỡ đong đưa qua lại chở Lý Trị đi, thi thoảng còn quay đầu lại há môm cười như đang khoe công.

Lông gấu lớn rất cứng, nằm lên đó không dễ chịu chút nào, Lý Trị lại thấy vô cùng thoải mái, đưa tay sờ cái tai tròn của nó khen ngợi, mắt nhìn Bình Xuân theo sát bên cạnh:" Ngươi là người của ai? Thái tử hay hoàng hậu, còn cả Thụy Xuân nữa, hẳn cũng thế phải không?" Bình Xuân khom người cung kính nói:" Bất kể thế nào, bọn nô tài cũng là người của bệ hạ."

" Không, các ngươi không phải nữa rồi." Lý Trị lấy lại được sự sáng suốt của mình, tuy đám người này vẫn đối xử với hắn hết sức cung kính, không nhìn thấy chút sơ hở nào, bằng mẫn cảm của đế vương, hắn vẫn nhận ra được, con mắt độc nhất nhìn Bình Xuân chằm chằm:" Trãẫm cũng không cần biết các ngươi là ai nữa, vì các ngươi chết chắc rồi, các ngươi đối xử với trẫm như thế, đợi khi Vân Sơ và Tiết Nhân Quý biết chuyện, các ngươi sẽ chết không đất chôn, tất cả các ngươi sẽ chết hết."

Bình Xuân rất bình tĩnh nói:" Sẽ không có chuyện đó đâu ạ, vì hai vị đại tướng quân Vân, Tiết sẽ không bao giờ biết chuyện này."

" Trẫm sẽ nói cho hai người bọn họ biết." Lý Trị nghiến răng:" Chẳng lẽ các ngươi ngăn được sao?"

" Bệ hạ sẽ không nói đâu, bệ hạ coi trọng xã tắc Đại Đường hơn hết thảy mọi thứ, bây giờ chẳng qua là cuộc tranh quyền giữa hoàng hậu và thái tử mà thôi, bất kể là ai thắng ai thua, giang sơn vẫn ở trong tay Lý thị." Bình Xuân thao thao bất tuyệt nói:" Một khi hai vị đại tướng quân tham gia vào, thiên hạ ắt đại loạn, Đại Đường sẽ chia năm sẻ bảy, đó không phải là cảnh tượng mà bệ hạ muốn thấy..."

"Ngươi là người của hoàng hậu." Lý Trị đột nhiên nói:

Bình Xuân khế giật mình nhưng không đáp.

" Chỉ hoàng hậu mới hiểu trâẫm như vậy."

Lý Trị nói xong câu này tinh thần xuống hẳn, mặc cho gấu lớn chở hắn về Thanh Lương Điện, mặc cho hoạn quan đỡ hắn lên giường, mặc cho hoạn quan cởi y phục của hắn, mặc họ đút cơn, đút nước ... Không còn chút phản ứng nào.
Bình Luận (0)
Comment