Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1834 - Q7 - Chương 361: Điện Thanh Lương Thật Lạnh Lẽo.

Q7 - Chương 361: Điện Thanh Lương thật lạnh lẽo. Q7 - Chương 361: Điện Thanh Lương thật lạnh lẽo.Q7 - Chương 361: Điện Thanh Lương thật lạnh lẽo.

Cách Thính Phong Đài không xa, khuất sau một cây tùng đen rậm rạp, Lý Hoằng đứng đó chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn đi theo tới tận khi thấy Lý Trị được một đám hoạn quan đưa vào Thanh Lương Điện, không khác gì một con rối bị người ta bố trí, hắn ngửa đầu lên trời cảm thán:" Cô vương nhất định sẽ bị báo ứng ... Đi nào, chúng ta vào trong gặp phụ hoàng cô."

" Thái tử đi một mình đi." Thụy Xuân đứng sau lưng hắn lùi lại một bước, quỳ xuống đất:" Nô tài chỉ có thể hầu hạ thái tử tới đây thôi."

Lý Hoằng vừa nghe vậy thì cả kinh, tay vừa mới đưa ra thì nhìn thấy Thụy Xuân quỳ trên mặt đất người từ từ nghiêng đi ngã ra đất, một bãi máu đỏ rực dưới thân thể của hắn loang ra bốn phía.

Hắn ra tay với bản thân rất dứt khoát, mũi dao nhọn xuyên qua khe hở của xương sườn, đâm thẳng vào tim, chết ngay tức khắc.

Tay Lý Hoằng run dữ dội, muốn chạm vào Thụy Xuân, tên nô tài này không biết có phải vì giây phút cuối cùng lương tâm đột ngột thức tỉnh, không dám đối mặt với hoàng đế nên tự sát hay không? Hai tay Lý Hoằng thu lại, nắm thật chặt, đi từng bước vào Thanh Lương Điện.

Lúc này Lý Trị được cho ăn uống, thay trang phục sạch sẽ, ngồi trên giường một mình giữa đại điện rộng lớn, ngay cả đại hoạn quan Bình Xuân luôn theo sát gót cũng không thấy đâu, trông cô độc vô cùng. Lý Hoằng đi tới trước giường quỳ xuống, nắm lấy đôi tay lạnh giá của phụ thân:" Hài nhi sai rồi."

Đôi mắt của Lý Trị vô hồn nhìn lên trân nhà của Thanh Lương Điện, không nói không rằng, cũng không nhìn Lý Hoằng, toàn thân như biến thành con rối gỗ không có cảm xúc.

Lý Hoằng ở trước mặt Lý Trị nói chuyện suốt một canh giờ, ngay chính hắn cũng không biết vì sao mình lại đem cả những lời nên nói lẫn không nên nói hết cho phụ hoàng nghe, có lẽ phụ hoàng như thế này rồi, ít nhất trước khi ra đi cũng nên biết mọi việc, tránh làm con ma hồ đồ. Chẳng biết Lý Trị có nghe thấy không, chẳng là nghe thấy, cũng có vẻ là không, từ đầu tới cuối không nói một lời, chỉ hướng đầu về phía Trường An, nhìn về phía đó chằm chằm, tựa hồ khao khát vô cùng.

Lý Hoằng thấy vậy thì thở dài:" Vân Sơ hiện cách cung Cửu Thành chưa đầy mười dặm, hiện giờ đang cắm trại tắm rửa chay giới, ngày thôi là phụ hoàng có thể gặp được y rồi."

Nghe thấy câu nói này, người Lý Trị hơi lắc lư, đôi mắt mở tò từ từ khép lại, chỉ trong khoảnh khắc hơi thở dài mà đều, đã ngủ rồi.

Lý Hoằng đỡ phụ thân nằm xuống giường, chu đáo đắp chăn lên, điều chỉnh ngay ngắn rồi bước nhẹ chân đi ra ngoài, giữa chừng nhìn thấy gấu lớn vẫn ngồi đó ăn say sưa, bao nhiêu năm qua tựa hồ chỉ một mình nó vẫn không thay đổi, hắn dừng lại nói:" Phụ hoàng kiếp sau nuôi nhiều gấu vào, bớt nuôi nhi tử đi."

Hai cánh cửa nặng nề khép lại, đại điện trở nên tối tăm.

Một chuỗi nước mắt từ khóe mắt Lý Trị chào ra, nhỏ xuống gồi, thoáng chốc không còn dấu tích nào nữa.

Gấu lớn ăn xong rồi nó bò tới gần Lý Trị nằm xuống, tiếng nhai trúc rào rạo cũng không còn nữa, trong điện chỉ còn một sự tĩnh lặng tới rợn người.

Gió vẫn thổi, thông vẫn reo, nhưng trong Thanh Lương Điện chỉ có sự im ắng lạnh lòng người.

Két, chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa nặng nề của Thanh Lương Điện lần nữa được mở ra, Vũ Mi mặc triều phục đỏ rực đi một bước dừng một bước tiến vào Thanh Lương Điện, tới bên giường gấm ngồi quỳ ở ghế bên giường nhìn thật kỹ gương mặt hốc hác tiều tụy của Lý Trị:" Trĩ Nô, thần thiếp tới rồi đây, lâu rồi không gặp, chàng có nhớ thiếp không?"

Lông mi Lý Trị hơi run run, đó là nhũ danh của hắn, hắn chẳng nhớ nổi bao nhiêu năm rồi không ai dám dùng gọi hắn, mắt mở ra nhìn Vũ Mị. Nữ nhân này cứ như được trời cao ưu ái, so năm xưa ở chùa Cảm Nghiệp, vẻn vẹn mất đi vẻ thanh thuần ngây thơ thôi, dung nhan vẫn diễm lệ như vậy, thậm chí tinh thần khí hơn xưa rất nhiều. Còn hắn cũng một thời trẻ trung tài tuấn, vậy mà ông trời bất công, tuổi hắn ít hơn nàng mà giờ đã thân tàn ma dại thế này. Không lâu sau Lý Trị nhắm mắt với vẻ không cam lòng.

Vũ Mi cúi xuống khẽ nói:" Trong mắt Trĩ Nô có vài phần xa lạ, phải chăng giận thần thiếp?"

Lý Trị không lên tiếng, ngay cả vẻ mặt cũng không thay đổi gì.

Vũ Mị hơi cúi người xuống thay đổi cách xưng hô:" Bệ hạ, sáng ngày mai, ba người Vân Sơ, Tiết Nhân Quý, Bùi Hành Kiệm sẽ tới cận kiến bệ hạ, trong lòng bệ hạ có nỗi khổ gì cứ nói với họ, thần thiếp sẽ ở bên bệ hạ đợi xử lý."

Rốt cuộc Lý Trị cũng có phản ứng rồi, miệng giật giật như muốn nói.

Vũ Mi tiếp tục nói:" Người tới đây nhiều lắm, không chỉ có ba bọn họ đâu, Huyền Trang đại sư và Tôn Tư Mạc cũng tới, đến lúc đó không còn ai có thể làm khó bệ hạ được nữa. Bệ hạ muốn giết ai chỉ nói một câu là được."

Lý Trị nghe vậy mở choàng mắt nhìn thẳng Vũ Mị:" Nàng muốn làm cái gì?"

Vũ Mị nâng tay áo lên che miệng cười khẽ, dùng ngón tay trắng muốt khe khẽ phất qua môi Lý Trị:" Trĩ Nô vẫn cứ thiếu trấn định như thế, thiếp thân chỉ là một phụ nhân mà thôi, có thể làm gì được chứ."

Lý Trị vẫn nhìn Vũ Mị, lặp lại:" Đúng thế, nàng chỉ là một phụ nhân làm được cái gì nào."

Vũ Mị ung dung nói:" Thực ra thiếp thân nghĩ, nếu cho một mồi lửa thiêu sạch cung Cửu Thành, từ nay trở đi Lý thị chúng ta sẽ thực sự thống nhất giang sơn, như thế cũng không tệ. Nếu như Trĩ Nô chàng đồng ý thì thiếp thân sẽ đi bố trí ngay."

Lý Trị một mực nhìn Vũ Mị không chớp, như muốn nhìn thấu tâm can nàng:" Không ổn, nàng tuy có bản lĩnh âm mưu quỷ kế không ai bằng, trẫm thừa nhận, nhưng nàng thiếu đi sự đường đường chính chính, nàng không có bản lĩnh đánh thiên hạ, bình thiên hạ, cho nên cuối cùng sẽ chỉ chết không đất chôn."

Vũ Mị cười:" Thân thiếp không tin đâu."

Lý Trị nghiến răng:" Tốt nhất là nàng nên tin." Lần này Vũ Mị không trả lời Lý Trị, vẫy tay một cái, Xuân ma ma liền xách một hộp thức ăn đi vào, tới bên cạnh Vũ Mị mở ra. Bên trong hộp thức ăn là bát canh hạt sen ngân nhĩ, Vũ Mị nhận lấy, tay cầm thìa nguấy vài cái, thìa ngọc chạm vào bát sứ phát ra âm thanh hết sức dễ nghe.

" Bệ hạ sau khi uống thuốc luôn thấy đắng miệng, uống bát cháo cho đỡ đắng."

Nói rồi múc một thìa cháo đưa tới bên miệng Lý Trị, nhưng Lý Trị ngậm chặn miệng không chịu ăn.

Vũ Mi hơi cúi người nhẹ giọng nói:" Bên trong không có độc."

Lý Trị bật cười, xoay đầu lại nói với Vũ Mị:" Vân Sơ trước kia từng kể cho trẫm một câu chuyện, cực kỳ giống với tình cảnh của chúng ta bây giờ, hoàng hậu có muốn biết là chuyện gì không?”

Vũ Mị lắc đầu:" Chuyện của Vân Sơ với bệ hạ, thần thiếp sao biết được."

Nụ cười trên mặt Lý Trị tan đi rất nhanh:" Có một đôi gian phu dâm phụ hợp mưu giết thân phu, trước khi dâm phụ đầu độc trượng phu mình, nói câu mà nàng vừa mới nói đấy."

(*) Chắc là Phan Kim Liên rồi, Lão Kiết thích chuyện đó lắm, hay đem dùng.
Bình Luận (0)
Comment