Q7 - Chương 362: Hoàng đế và hoàng hậu.
Q7 - Chương 362: Hoàng đế và hoàng hậu.Q7 - Chương 362: Hoàng đế và hoàng hậu.
" Nàng có muốn nghe câu chuyện đó không?" Giọng Lý Trị ôn nhu mà đa tình:
Vũ Mị nắm lấy bàn tay gây gò giá lạnh của Lý Trị:" Bệ hạ là trượng phu của thần thiếp, bây giờ thần thiếp đã lấy đi thứ quan trọng nhất của bệ hạ, bất kể bệ hạ nói điều gì, nói thế nào, thân là hoàng hậu của bệ hạ, thần thiếp đều phải nghe, đó là luân lý làm người."
Ở khoảng cách gần hơn, Lý Trị nhìn rõ gương mặt hơi tròn trịa của Vũ Mị, nàng thực sự là mỹ nhân kiểu gì cũng đẹp, kể là năm xưa lúc cạo trọc đầu hay là bây giờ đã có tuổi tác, trong mắt hắn chưa từng lúc nào xấu cả:" Nàng là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thiên hạ không ai dám bất kính với nàng, thái tử do nàng sinh ra, địa vị của nàng đã không gì lay chuyển được, vì sao còn muốn nhiều quyền lực như thế?"
Vũ Mị chăm chú nhìn Lý Trị, tới lúc này mọi chuyện đã tám phần nằm trong sự khống chế của nàng, nhưng cảm xúc trong lòng nàng hiện giờ, chắc chắn chẳng phải là niềm vui:" Thiếp thân khi còn nhỏ sống chẳng hề tốt, khi lớn lên cuộc sống cũng chẳng tốt đẹp hơn, ngày tháng ở chùa Cảm Nghiệp lẻ loi quạnh quẽ bên tượng Phật đã làm trái tim thần thiếp nguội lạnh rồi."
" Khi bệ hạ đón thần thiếp khỏi chùa Cảm Nghiệp, thần thiếp đã thề, nhất định phải báo đáp ân tình của bệ hạ với mình. Cho nên rất nhiều năm qua, thần thiếp cam nguyện cho bệ hạ sử dụng."
" Thế nhưng, dù trái tim có nóng tới cỡ nào, trải qua bao nhiêu cuộc tắm máu như thế, rồi cũng từ từ biến thành nguội lạnh."
" Bệ hạ không muốn bị những công thần Trinh Quan kiềm chế, thân thiếp lấy đao đâm từng người bọn họ, cho tới khi không ai dám phản khác mới thôi."
" Bệ hạ muốn thế gia đại tộc ngạo mạn phải cúi đầu thần phục mình, thần thiếp biên tạo tội danh cho bọn họ, giết đến khi máu chảy thành sông."
" Bệ hạ lo lắng bị hoàng tộc nhòm ngó hoàng vị, thân thiếp cũng diệt trừ từng người, từng người một." " Thần thiếp ở chùa Cảm Nghiệp ăn chạy niệm Phật, sao không hiểu, mình tạo quá nhiều sát nghiệp, con đường luân hồi chẳng yên bình. Thế nhưng thần thiếp vốn là kẻ đã bị vứt bỏ rồi, nhờ bệ hạ mới quay về được, nên thần thiếp chỉ muốn sống tốt là được, không để ý tới sau khi chết thế nào."
" Cho tới tận khi Thượng Quan Nghi liên kết đại thần, mật mưu phế hậu, thần thiếp hiểu ra rằng, bệ hạ thấy đôi tay thần thiếp nhuốm quá nhiều máu, quá bẩn rồi, ảnh hưởng danh dự bệ hạ, bệ hạ muốn vứt bỏ thần thiếp, để trở thành người sạch sẽ."
" Thế thì không được, phu quân, phu thê vốn là một, sống cùng giường, chết cùng mộ, không thể nói một người hoàn toàn sạch sẽ, một người toàn thân vấy bẩn được. Nếu váy của thần thiếp thấm đẫm máu, vậy thì đôi tay của bệ hạ cũng phải tanh nồng, thế mới là phu thê tốt, ngày tháng chung sống mới lâu dài được."
Giọng của Vũ Mị khiến Lý Trị càng nghe càng thấy rờn rợn, càng nghe càng thấy bế bàng, vì mỗi lời nàng nói là sự thật, miệng khô khốc, gắng gượng lấy ra uy nghiêm:" Trãm là hoàng đế."
" Bệ hạ định nói, hoàng đế không thể sai?" Vũ Mị bật cười:" Bệ hạ nhìn trên sử sách xem, có được bao nhiêu hoàng đế bình yên đi tới cuối con đường chứ? Bệ hạ học vấn hơn xa thiếp, chắc không cần thần thiếp nói cho nguyên nhân rồi. Huống hồ bây giờ bệ hạ nhìn khắp thiên hạ xem, có bao nhiêu người coi bệ hạ là hoàng đế."
" Bệ hạ, hoàng đế không phải là một ai đó, hoàng đế là biểu trưng của quyền lực, khi bệ hạ nắm đại quyền trong tay mới là hoàng đế, còn bây giờ bệ hạ đã không thể chấn nhiếp được thiên hạ nữa, bệ hạ còn nói bản thân mình là hoàng đế còn có nghĩa lý gì?
" Thần thiếp có nghe người đọc sách Đại Thực nói, ở phía tây Đại Thực là nơi sư tử sinh sống, khi con sử đực trong bầy già đi liền có sư tử đực trẻ trung bên ngoài tới khiêu chiến nó. Sau khi sư tử đực chiến bại, nó sẽ bị đuổi ra khỏi đàn sư tử, cuối cùng bị chó săn trên thảo nguyên xé thịt phân chia. Bệ hạ nhìn xem, có giống với triều đình Đại Đường chúng ta không?”
" Hoàng đế cũng chỉ là một cách nói mà thôi, gặp được thời vận, chó mèo cũng có thể ngồi lên hoàng vị, được thế nhân xưng là thiên cổ đế quân. Nếu không gặp được thời, cho dù là anh hùng cái thế thì sao nào, Tây Sở Bá vương chẳng phải cũng phải tự sát ở Ô Giang, cuối cùng bị một đám Hán tướng tựa chó săn xé xác đấy sao?"
" Khi thần thiếp cảm niệm long ân của bệ hạ, bệ hạ là đế vương chí cao vô thượng, khi thần thiếp căm ghét bệ hạ tới tận xương, cũng có thể kéo bệ hạ xuống khỏi hoàng vị. Thân thiếp đi tới ngày hôm nay là do bệ hạ ban cho thôi, bệ hạ vẫn còn hỏi thần thiếp vì sao à? Nếu không có quyền lực nắm trong tay, số phận thiếp giống Vương hoàng hậu, Tề thục phi rồi."
Nếu đã nói tới mức này rồi, vậy cũng chẳng còn gì để khách khí với nhau nữa, Lý Trị hừ một tiếng:" Vân Sơ ở ngay ngoài cung Cửu Thành, nàng không có cơ hội đâu."
Vũ Mịi bình tĩnh đáp:" Đúng là thế, hành động này của y ngoài dự liệu của thần thiếp mất rồi, thần thiếp đúng là không còn cơ hội nữa, có điều thần thiếp có thể liều một phen."
Lý Trị lắc đầu:" Trẫm còn chưa tới mức lú lẫn, nếu nàng quả thực muốn đánh liều thì bây giờ trãm đã thành người chết rồi."
Vũ Mị bật cười vỗ vỗ tay Lý Trị:" Bệ hạ nếu là kẻ vô tình vô nghĩa, chỉ coi thần thiếp như trâu ngựa, thần thiếp quả thực muốn liều một phen lâu rồi. Phiên một cái bệ hạ lúc thì vô tình, lúc lại thâm tình, thi thoảng vẫn còn nhớ tới thần thiếp, hại thần thiếp chẳng ra tay được."
Lý Trị cũng cười:" Chứ không phải vì nàng sợ Vân Sơ sao?”
Vũ Mi lườm Lý Trị một cái:" Bệ hạ làm hoàng đế bao nhiêu năm như vậy, lung lạc được vài người cũng chẳng có gì là lạ, thế nhưng thần thiếp luôn nghĩ, người ngay cả thê tử nhi tử cũng chẳng đồng lòng, may ra kẻ ngốc như gấu lớn mới một lòng theo bệ hạ. Xuất hiện một tên Vân Sơ đúng là kỳ, tuy bệ hạ gọi y là Nhị Bách Ngũ, thiên hạ không mấy người tỉnh tường hơn y."
" Một người có đại trí như thế, thân thiếp vốn nghĩ chuyến này y sẽ giả câm giả điếc, không ngờ y lại đích thân tới cung Cửu Thành thăm bệ hạ, làm thần thiếp bị động vô cùng."
" Có điều Vân Sơ cũng có điểm yếu, y đúng là có lo cho bệ hạ, nhưng y lo cho Trường An con nhiều hơn, y có thể vì bệ hạ mà đại náo một hồi, đích thực là vì tình nghĩa. Nhưng y tuyệt đối không khởi binh tới đối phó với thần thiếp đâu, vì làm thế Trường An sẽ tổn hại nặng nề."
" Nếu Vân Sơ quả thực một lòng một dạ vì bệ hạ, y sớm khởi binh từ Trường An rồi, không dẫn theo một đám bách tính thế này. Y đã không có quyết tâm sống mái, cho nên thần thiếp không sợ y."
Lời của Vũ Mị khiến cho Lý Trị bần thần, mong đợi cuối cùng của hắn bị đánh tan, lẩm bẩm:" Giờ nàng có thể đút bát canh đó cho trẫm ăn rồi."
Vũ Mi nghe thế cười vô cùng rạng rỡ, bê bát canh hạt sen ngân nhĩ lên, ôn nhu múc từng thìa cho Lý Trị ăn, Lý Trị ăn từng miếng một ngon lành.