Q7 - Chương 363: Có những người không nên kết hôn sinh con.
Q7 - Chương 363: Có những người không nên kết hôn sinh con.Q7 - Chương 363: Có những người không nên kết hôn sinh con.
Vũ Mị từ Thanh Lương Điện đi ra hít sâu không khí trong lành trên núi, tâm trạng so với lúc đi vào khác hoàn toàn, nhẹ nhõm hơn không ít. Nhưng khi vừa nhìn thấy thái tử Lý Hoằng đứng dựa lưng vào cột trụ, miệng ngậm một cọng cỏ, đôi mày nàng nhíu lại không hài lòng, nghiêm mặt mắng:" Tùy tiện, lễ nghi đâu rồi, ngươi là thái tử hay là vô lại đường phố?"
Nghe thấy tiếng mẫu thân, Lý Hoằng hơi giật mình, vội nhổ cọng cỏ đi, điều chỉnh lại tư thái, mắt nhìn bát canh trống trên khay:" Phụ hoàng đã ăn bát canh đó rồi ạ?"
Vũ Mị đột nhiên lại bật cười, tiếng cười rất vui vẻ:" Cha con các ngươi thật giống nhau, đều muốn để bản cung làm việc xấu, để các ngươi có tiếng tốt. Có lẽ không trách ngươi được, đó là cái thói xấu của Lý gia các ngươi rồi."
Lý Hoằng thoáng đỏ mặt, không phủ nhận cũng không thừa nhận:" Mẫu hậu ngay cả một cơ hội thảo phạt cũng không cho hài nhi."
Vũ Mi nhìn đưa nhi tử đã cao lớn tráng kiện hơn mình, buông một tiếng thở dài:" Mẫu hậu ngươi có một trượng phu bằng với không có, sinh ra bốn đứa con chẳng được đứa nào gần gũi ở bên, chỉ còn lại mỗi chút quyền bính này thôi, vậy mà ngươi cũng muốn đoạt đi à?"
Lý Hoằng khom lưng thi lễ:" Đa tạ mẫu hậu không giết."
Câu đó hiển nhiên không phải lời tạ ơn, mà là một sự khiêu khích, Vũ Mị nhướng mày lên:" Vốn bản cung định làm thế, nhưng lại không ra tay được."
Lý Hoằng buông một tiếng thở dài:" Hài nhi tổng cộng bị ám sát ba mươi mốt lần, trong đó có mười sáu lần nắm được chứng cứ xác thực, chỉ về phía mẫu hậu."
Sắc mặt Vũ Mị không đổi:" Chắc là kẻ dưới tự ý làm càn rồi, giống như bản cung cũng bị ngươi mưu sát mười ba lần vậy."
Lý Hoằng gật đầu:" Vâng ạ, đều là do kẻ dưới tự ý làm bừa, đợi mọi chuyện đâu vào đó, hài nhi sẽ khiến những kẻ đó phải tự nuốt trái đắng do mình trồng ra."
Vũ Mị khẽ "ừ", vốn chuyện này cũng chẳng làm nàng phiền lòng, chỉ là vừa rồi trò chuyện với Lý Trị không khỏi khơi lên hồi ức xưa cũ, trừ lúc được đón về từ chùa Cảm Nghiệp về, niềm vui lớn nhất của nàng có lẽ là khi sinh ra đứa nhi tử này. Năm đó hoàng cung mở tiệc lớn, nhi tử của Vương hoàng hậu, Tiêu thục phi đều được phong vương, nàng thì một mình trong điện nhỏ bế nhi tử, khi đó đứa bé đứa bé nho nhỏ, mềm mềm trong tay là tất cả với nàng. Bây giờ nhìn nhi tử giả dối trước mặt, Vũ Mi thở dài:” Đây chính là hoàng gia."
Lý Hoằng trầm tư, khi hoàng hậu bước đi mới chợt nói:" Hài nhi lúc còn nhỏ thường tới Vân thị chơi, hay ăn cơm ở nơi đó, trên người Vân thị còn mang cách số của người Hồ, trong nhà không thực hiện chế độ phân chia thức ăn, mà toàn bộ thức ăn đặt trên một cái bàn rất lớn, tất cả mọi người ngồi quây quanh bàn để ăn."
" Khi đó hài nhi còn nhỏ, đừng nói tranh với Vân Sơ, Ngu Tu Dung, tới ngay cả Vân Na cũng không tranh được, nhiều khi phải trơ mắt nhìn món ăn ngon nhất bị họ ăn mất, bản thân chỉ có thể ăn những món không hợp khẩu vị, vì thế mà làm loạn mấy lần.
" Kết quả Vân Sơ chẳng thèm để ý tới hài nhi, lần sau món con thích ăn, y vẫn vươn đũa ra gắp mất."
" Về sau hài nhi hiểu ra được hai đạo lý, muốn ăn no muốn ăn ngon, một là miệng phải lớn, tốc độ phải nhanh, hai là phải khiến người trên bàn ăn ít đi."
" Cách thứ nhất hài nhi cho rằng đánh mất phong nhã, không thể dùng được, cho nên luôn thi hành biện pháp thứ hai, cố gắng để người ăn cơm trên bàn trở nên ít đi." 99F
" Những năm qua hài nhi đã tận lực áp chế người có thể lên bàn ăn, kết quả trên bàn ăn bây giờ chỉ còn lại mẹ con ta nữa thôi, mẫu hậu đã yêu thương hài nhi, vì sao không tự rời bàn ăn đi?"
Vũ Mị không coi những lời này là ngỗ nghịch, hơi nghiêng đầu về sau, cười nói:" Ngươi cũng biết mẫu hậu từ nhỏ đã phải chịu khổ, luôn lo lắng mình ăn không no, cho nên quyết không thể rời bàn ăn."
Lý Hoằng tiếc nuối nhìn mẫu thân của mình, chắp tay:" Nếu vậy thì hài nhi cùng mẫu hậu ăn chung bàn vài năm vậy." " Sao thế, không muốn cưỡng chế kéo bản cung ra khỏi bàn à?"
" Vân Sơ muốn hài nhi làm hoàng đế một cách đường đường chính chính, thanh thanh bạch bạch, cho nên hài nhi không thể mang chút tiếng bất nhân bất nghĩa nào, thôi thì đợi thêm vài năm đi. Dù sao thì hiện giờ hài nhi chưa ăn quá nhiều, mẫu hậu thì ăn bớt vài miếng cũng đã no, đợi khi nào mẫu hậu tuổi già sức yếu, sức ăn không tốt nữa, hài nhi tranh ăn cũng không muộn."
Nói xong Lý Hoằng xoay người bỏ đi trước.
Nhìn nhi tử đi dứt khoát như thế, Vũ Mị nói với Xuân ma ma béo tròn:" Ngươi nhìn thấy rồi chứ, thành thân có gì hay ho đâu, sinh con cũng chẳng có gì tốt đẹp hết."
Xuân ma ma thấy hoàng hậu nói hết sức chính xác, đỡ hoàng hậu thong thả rời Thanh Lương Điện, vừa đi xuống bậc thềm vừa nói:" Hoàng hậu nói đúng ạ, nô tỳ kiếp này không thành thân, không sinh con, không rời hoàng hậu."
Gấu lớn ăn xong đoạn trúc cuối cùng, nó rất có giáo dưỡng bò ra ngoài Thanh Lương Điện ỉa rất nhiều cục màu xanh, sau đó đi tới góc tường cọ đít. Khi sạch sẽ rồi mới lại bò vào Thanh Lương Điện, đem thân thể béo tốt của mình, đặt lên ghế kê chân rộng rãi, há mồm liếm cánh tay rũ xuống của Lý Trị, thấy Lý Trị không để ý tới mình, nó ngoan ngoãn đặt đầu xuống ghế chợp mắt.
Ngón tay Lý Trị giật giật mấy cái, cuối cùng không nhúc nhích nữa, toàn thân không còn chút sinh khí nào nằm trên chiếc giường rộng thênh thang, cả đại điện rộng lớn chỉ có một thần một mình, trong con mắt độc nhất chỉ còn lại sự bi thương vô hạn.
Ngoài cung Cừu Thành, đội ngũ của Vân Sơ cũng đã tới, mười mấy vạn người, đem sơn cốc không quá lớn bao vây trùng trùng điệp điệp.
Trên núi, toàn bộ tường thành, chòi gác cờ bay phần phật, binh sĩ nắm chặt vũ khí, trên tường thành bốc lên từng cột khói, đang đun những chiếc nồi cực lớn.
Vân Sơ nhìn Tiết Nhân Quý giáp trụ chỉnh tê cũng thấy rất bi thương.
Tiết Nhân Quý râu tóc bạc trắng, toàn thân trông giống như ông già Giáng Sinh, nhưng lại chẳng có tinh thần của ông già Giáng Sinh, già nua yếu ớt, làm người ta chỉ muốn chém cho một phát. Đúng thế, hiện giờ Vân Sơ chỉ muốn chém cho Tiết Nhân Quý một đao chết tươi, nguyên nhân không gì khác, chỉ bởi vì Cung Cửu Thành do ông ta trông coi bây giờ thủng lỗ chỗ. Người không nên ngăn cản thì ông ta ngăn cản rất tốt, người thực sự có uy hiếp với hoàng đế thì ông ta không ngăn cản một ai cả, sống tới giờ vẫn hồ đồ.
" Ngươi chuẩn bị tuẫn táng để kiếm một chỗ tốt trong Đế lăng đấy à?"
Tiết Nhân Quý nhìn bách tính Trường An ca vũ tưng bừng sau lưng Vân Sơ:" Vì sao không dẫn mười vạn binh mã tới?"
Vân Sơ hừ mạnh:" Ta không định tạo phản thì dẫn binh mã tới làm gì. Nhi tử của ta sao rồi, ngươi cho toàn những kẻ đáng ra không được lên núi đều lên núi cả, nó vẫn bình yên chứ?”
Tiết Nhân Quý nổi giận:" Sao không hỏi tới bệ hạ, chẳng lẽ an uy của bệ hạ không quan trọng bằng nhi tử của ngươi?"
Vân Sơ cười nhạt:" Nếu ngươi thấy nhi tử của ngươi không quan trọng, vì sao đưa hết bọn chúng tới Hà Đông? Ít nhất nhi tử của ta còn đang ở trong cung Cửu Thành. Không thèm nói chuyện với thứ lão tặc vô sỉ như ngươi nữa, Thụy Xuân đâu, còn chưa mau xéo ra đây.
Tiết Nhân Quý mặt lạnh lùng:" Chết rồi."
Vân Sơ sững người, không muốn đoán xem đã có chuyện gì, nóng nảy quát:" Tránh đường, ta muốn tiến cung."
Chòm râu bạc của Tiết Nhân Quý rung mấy cái, cuối cùng nhắm mắt lại:" Tiến cung hay không cũng chẳng có gì khác biệt."