Q7 - Chương 364: Nhân đạo tự nhiên.
Q7 - Chương 364: Nhân đạo tự nhiên.Q7 - Chương 364: Nhân đạo tự nhiên.
Huyện tôn lâu như thế vẫn chưa dẫn mọi người vào cung đón bệ hạ, đội ngũ bắt đầu có những tiếng xôn xao, một vài ca kỹ nhảy nhót cũng dừng lại, nhạc sư không tấu nhạc nữa, đội ngũ vốn hết sức vui vẻ dần dần trở nên trầm mặc, sau đó tiếng xì xào lan đi như đàn ong đang tức giận.
Trong cung Cửu Thành nhất định có vấn đề rồi, nếu Thụy Xuân đã chết, hẳn hoàng hậu đã khống chế tình hình, Vân Sơ có phần nóng ruột không biết tình hình Lý Trị thế nào, chỉ mặt Tiết Nhân Quý chất vấn: " Bệ hạ giao binh quyền cung Cửu Thành cho ngươi, vậy mà ngươi để trong cung xảy ra những chuyện như thế là sao?"
Tiết Nhân Quý lắc đầu:" Bệ hạ không đưa ra ý chỉ, vậy thì ta chỉ cần trông chắc cửa là được, ngươi cũng biết, nếu như người khác muốn đối phó với ngươi, ngươi không tỏ thái độ, người bên cạnh vì đủ loại nguyên nhân như sợ hãi, lo lắng hay cẩn thận rời xa ngươi. Bệ hạ một ngày không hạ chỉ, người bên cạnh lão phu liên thiếu đi một nhóm. Tới ngày hôm nay, số người còn nghe lời lão phu cũng chỉ có một nghìn thân vệ mà thôi, dù là một nghìn người này, lão phu cũng không biết có phải người ta chuyên môn để lại cho mình không?"
Vân Sơ nhìn cung Cửu Thành cách đó một dặm, xem ra trách oan vị lão tướng này:" Nói như thế tòa cung uyển này không do ngươi khống chế nữa phải không?"
Tiết Nhất Quý cất tiếng cười bi sảng:" Bên trong đó bệ hạ, hoàng hậu, còn có cả thái tử, ngươi cho rằng một ngoại thần như ta còn có thể làm được gì chứ? Vân Sơ, bây giờ ngươi có còn muốn vào không?"
Nghe Tiết Nhân Quý nói như thế, Vân Sơ liền hiểu, ý chí muốn tuẫn táng của tên này đã kiên định vô song, không gì có thể phá được.
Vân Sơ cẩn thận nhìn Tiết Nhân Quý, quyết định tránh tên này xa một chút, người một lòng muốn chết sẽ không cách nào dự đoán được hành vi. Vân Sơ hơi lo bị ông ta kéo đi cùng để làm trung thần hiếu tử.
Chuyến đi này càng lúc càng phức tạp rồi. " Cung Cửu Thành ở phía trước, ngươi muốn tiến vào rất đơn giản, nhưng muốn ra thì khó lắm." Tiết Nhân Quý vẫn cứ đứng đó lải nhải:
Vân Sơ chỉ bách tính đông đảo phía sau:" Ta chuẩn bị đem những bách tính này cùng vào đón bệ hạ."
Tiết Nhân Quý nói lớn:" Nếu ngươi vào một mình, ngươi là thần tử của Đại Đường, nếu ngươi dẫn bao nhiêu người như thế cùng vào, ngươi chính là loạn thần tặc tử của Đại Đường."
Vân Sơ nhíu mày:" Ai nói như thế?"
Tiết Nhân Quý bước lên một bước, giọng trầm hầm:" Ngươi vô cớ dẫn hơn mười vạn người tới tẩm cung của bệ hạ, không phải loại loạn thần tặc tử thì là cái gì? Vân Sơ, ngươi không có lòng phản loạn, điều ấy lão phu biết, nhưng nếu ngươi dẫn nhân mã tiến vào cung Cửu Thành, lão phu lấy cái mạng này để ngăn ngươi lại."
Cái tên đầu óc sơ cứng này, bọn họ ngay từ lần đầu gặp nhau đã không thể hỏa hợp, Vân Sơ lúc này chỉ muốn đấm một phát vào cái mặt Tiết Nhân Quý, quát to:" Ngươi biết ta không có lòng mưu phản mà còn ra đây chặn đường ta, trong khi đám ác tặc đi qua đi lại trong cung Cửu Thành thì ngươi làm như không thấy. Tiết Nhân Quý, ngươi nói xem là cái đầu của ta không bình thường, hay cái đầu của ngươi hỏng rồi?"
Tiết Nhân Quý lần nữa nói lớn:" Bệ hạ lệnh cho ta thủ vệ cung Cửu Thành."
"Ngươi ..." Vân Sơ uất hộc máu, không thèm nói chuyện với Tiết Nhân Quý nữa, tên này hiện giờ nhìn tựa hồ còn sống, kỳ thực ông ta đã chết rồi:
Mặc dù trong lòng Vân Sơ rất bất an, nhưng khi tình hình không rõ, y cũng không hành động lỗ mãng. Tuy y không thể vào cung Cừu Thành, nhưng với Huyền Trang đại sư và Tôn lão thần tiên thì không có trở ngại nào cả, lập tức cho người đi báo tình hình cho hai vị đó. Đợi khi pháp giá của Huyền Trang đại sư tới, quả nhiên Tiết Nhân Quý không ngăn cản, tránh đường để các võ tăng thân mang khải giáp đồng rầm rộ tiến tới cung Cửu Thành.
Pháp giá của Huyền Trang đại sư dừng lại ở trước mặt Vân Sơ, ông dùng bút mực viết lên trán y một chữ vạn - rH, sau đó pháp giá tiếp tục di chuyển. Vân Sơ mặt âm u nói với Tiết Nhân Quý:" Đám võ tăng đó người mặc khải giáp nặng, tay cầm gậy đồng, lưng còn đeo nỏ, vậy mà ngươi để đám bạo đồ đó vào nơi trú chân của bệ hạ à?"
Tiết Nhân Quý chắp hai tay lại:" A di đà phật ..."
Lại thêm một lúc nữa xa giá của Tôn Tư Mạc cũng tới trước cổng cung Cừu Thành, ông cụ giống Huyền Trang đại sư, dừng lại trước mặt Vân Sơ, nhìn chữ vạn trên trán y, hỏi:" Ngươi đã hiểu rồi chứ?"
Vân Sơ lúc này thực sự không có tâm trạng suy nghĩ mấy việc này:" Đệ tử không hiểu."
Tôn Tư Mạc đưa tay ra, khẽ chấm lên chữ vạn một cái:" Ta hỏi ngươi đã hiểu hàm nghĩa chữ vạn này chưa?”
" Có phải là tập hợp của cát tường."
Tôn Tư Mạc thở dài:" Sai rồi, thiên đạo xoay về phía trái, đại đạo xoay về phải, nhân đạo tự nhiên."
" Huyền Trang đại sư khả năng sẽ không đồng ý với cách giải thích này, chữ vạn không liên quan tới nhân đạo, nhân đạo là tinh túy học vấn của đạo môn."
" Vậy là ngươi chưa hiểu rồi."
Vân Sơ nhìn Tiết Nhân Quý đứng trơ trơ ở đó như cương thị, lại nhìn đoàn người đông nghìn nghịt phía sau lưng, nhíu mày:" Đệ tử không hiểu."
Tôn Tư Mạc cười:" Bất kể là Phật môn hay Đạo môn đều giải thích về thần phật, chứng thực thần phật, nhưng tin tưởng thân phật hay không thì là ở con ngươi, người tin thì thân phật tồn tại có ý nghĩa, nếu không tin, vậy thì thân phần không tồn tại, cũng không cần phải tồn tại. Cho nên thiên đạo hay địa đạo đều có định trước, còn nhân đạo tự nhiên."
Một đạo lý mang hàm ý thâm sâu như vậy, không thể tùy tiện giải thích một hai câu có thể hiểu, nhưng Tôn Tư Mạc không định nhiều lời, hiểu được hay không xem ngộ tính của Vân Sơ, nói xong ông dẫn theo đám đạo sĩ vào cung Cửu Thành. Đưa mắt tiễn lão thần tiên đi rồi, Vân Sơ nhắm mắt đứng tại chỗ một lúc, đến khi mở mắt ra, tới thẳng trước mặt Tiết Nhân Quý:" Huyền Trang đại sư và Tôn thần tiên đều ủng hộ ta làm theo tâm ý của mình xử lý chuyện ở cung Cửu Thành. Giờ ta hỏi ngươi một câu thôi, có theo ta không?”
Tiết Nhân Quý trợn mắt lên:" Một khi lão phu còn đứng đây, chưa tới lượt ngươi định đoạt."
Vân Sơ nổi giận:" Ngươi muốn đánh chứ gì? Bây giờ ngươi không còn là đối thủ của mỗ gia nữa rồi."
Tiết Nhân Quý lấy mã sóc gái trên mình ngựa, múa một vòng chĩa vào Vân Sơ:" Lão phu ở đây, ngươi không thể đứng đầu, cho dù có chết trong tay ngươi thì cũng tốt hơn chết trong tay gian nhân."
Vân Sơ từ từ lùi lại, tới bên ngựa Ô Chuy, lấy mã sóc xuống, chỉ vào Tiết Nhân Quý:" Ngươi muốn chết thì mặc xác ngươi, chỉ cần đừng chắn đường ta là được."
Mã sóc trong tay Tiết Nhân Quý, Vân Sơ dêu là binh khí cao cấp được tượng nhân cao thủ tốn nhiều công sức chế tác thành, mỗi thanh mã sóc đều dài tận một trượng tám, hai thanh mã sóc từ xa chỉ vào nhau, người trong phạm vi mười trượng đều lùi lại, nhường cho bọn họ không gian đủ rộng để chém giết.
Không có tiếng hô hào cổ vũ nào, hiện trường im phăng phắc, căng thẳng đợi trận chiến quyết định.