Q7 - Chương 365: Thứ hết thời nên đem đi tuẫn táng.
Q7 - Chương 365: Thứ hết thời nên đem đi tuẫn táng.Q7 - Chương 365: Thứ hết thời nên đem đi tuẫn táng.
Gương mặt quanh năm trơ trơ như gỗ đá của Tiết Nhân Quý rốt cuộc cũng có chút thay đổi, mã sóc chống đất, người hơi ngả về phía trước, khiến người ta không nhận ra đâu là người đâu là sóc nữa, hai thứ tựa hồ đã hợp nhất làm một.
Trận chiến chưa bắt đầu, khí thế đã tỏa ra, Tiết Nhân Quý khoảnh khắc này mang trong mình tự tin to lớn, trận này không cần ba trăm hiệp làm gì, chỉ cần một chiêu là đủ:" Lão phu sẽ dốc hết toàn lực, ngươi vạn vạn lần chớ nương tay, nếu không hôm nay người chết sẽ là ngươi."
Vân Sơ thì tay phai cầm ngược mã sóc mũi nhọn hơi chĩa ra phía sau, một chân dẫm tới trước, toàn thân như tên sắp rời vỏ, hai mắt nheo thành khe hẹp chỉ có đối thủ phía trước, y cũng định giải quyết ân oán bao năm bằng một đòn:" Đừng nhiều lời, nhìn cái bộ dạng của ngươi, tới khi đó đừng để một chiêu rơi vũ khí thì xấu hổ lắm."
Khoảnh đất trống chỉ có từng cơn gió lạnh thổi ù ù.
Tiết Nhân Quý chuẩn bị xong, rung mã sóc, tua đỏ trên đầu cây mã sóc dài từ từ xoay tròn, tới khi hóa thành một cái bóng màu đỏ, ông ta rống lên:" Tính mạng chín mươi sáu người toàn bộ Tiết thị chính là sức mạnh của mỗ gia hôm nay, Vân Sơ, để mạng lại đây."
Mắt thấy Tiết Nhân Quý giơ mã sóc lao tới với khí thế một đi không trở lại, một chiêu này chắc chắn không thua kém thời đỉnh cao của ông ta."Chết!" Vân Sơ nắm chặt mã sóc liếm môi, trận chiến này coi như khúc tráng ca cuối cùng cho thời đại võ tướng đi, từ nay về sau có lẽ chính y cũng không cần cầm tới nó nữa, thanh mã sóc trút bao tâm huyết tượng nhân sẽ mãi mãi cắm trên giá.
"Đoàng!"
Đúng lúc chuẩn bị lao đi, một âm thanh vô cùng quen thuộc vang lên, Vân Sơ thất kinh quay ngoắt lại theo tiếng súng, nhìn thấy cách đó không xa, Ôn Nhu tay nâng một khẩu súng, chĩa về phía Tiết Nhân Quý, nòng súng vẫn bốc khói.
Khốn kiếp! Tên đó lừa cả mình, hắn không hề đi Lạc Dương. Cùng lúc ấy khóe mắt Vân Sơ vẫn nhìn thấy Tiết Nhân Quý đang xông tới một chân đột nhiên khuyu xuống, ngã uych xuống đất. Dù là thế thân hình của ông ta vẫn chỉ chạm đất một cái, lần nữa lao lên, người ở giữa không trung, mã sóc như cuồng long đâm thẳng vào mặt Vân Sơ.
"Hay lắm!" Vân Sơ hét lớn, nâng tay trái đeo găng tay sắt lên, tóm thẳng lấy mũi mã sóc, người vây quanh xem chiến sự cũng cả kinh, Ôn Nhu định bắn phát nữa nhưng không kịp, huống hồ thân hình Vân Sơ dường như cố tình che chắn cho Tiết Nhân Quý.
Má sóc của Tiết Nhân Quý khi xoay tròn có thể phá đá, cho dù găng tay của Vân Sơ có làm bằng thép bách luyện chăng nữa, gặp phải nó thì tám phần cũng phải thua thiệt.
" Chết đi!" Tiết Nhân Quý hét lớn dồn hết sức bình sinh đẩy mã sóc tới:
Tay Vân Sơ đã nắm lấy mã sóc, không ai đành lòng chứng kiến cảnh tượng tàn khốc sắp diễn ra, quay đầu đi nơi khác. Tích tắc đôi bên va chạm, phát ra tiếng động chát chúa, tay phải cầm mã sóc của Vân Sơ cũng đâm tới như chớp, Tiết Nhân Quý đang lao đi như chim cắt lại từ không trung rơi xuống giữa chừng như chim gãy cánh. Uỳnh một tiếng lớn, lần này rơi xuống, Tiết Nhân Quý đã mất đi sức chiến đấu.
Đầu mã sóc ngừng xoay, tay trái đeo găng tay sắt của Vân Sơ nắm chặt lấy mũi sóc, đối diện với Tiết Nhân Quý ngẩng đầu nhìn mình, Vân Sơ cắm mã sóc xuống đất, hai tay nắm mũi mã sóc, hét một tiếng lớn bẻ mạnh. Cạch, tay phải Vân Sơ máu chảy ròng ròng cầm mũi sóc bị bẻ gãy ném lên người Tiết Nhân Quý:" Để lại làm kỷ niệm đi."
Nói rồi xoay người dùng sức ném mạnh, cán sóc hóa thành bóng đen lao vút đi, cắm phập xuống đất giữa hai chân Ôn Nhu, mắt y trừng lên.
Kết thúc rồi, tất cả ngỡ ngàng, như lúc bắt đầu, không ai reo hò, đang kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiết Nhân Quý nhìn tay phải và chân trái chảy máu, có chút không cam lòng:" Té ra đó chính là hỏa thương mà ngươi từng nói."
Vân Sơ xé một miếng vải, tự băng tay phải lại, chẳng tỏ ra thương hại:" Chính là nó, thế nên ngươi chọn tuẫn táng là hay đấy, những thứ đã già, đã cũ, đã không hợp thời, không đem đi tuẫn táng thì thật đáng tiếc.
Nói xong mặt kệ Tiết Nhân Quý thương tâm tới cực điểm, huýt sáo gọi ngựa Ô Chuy tới, tay cầm mã sóc, chỉ về phía cung Cửu Thành quát lớn:" Lão tử muốn vào cung Cừu Thành, kẻ nào chặn đường chết!"
Tất cả chờ đợi giây phút này từ lâu, bách tính đồng loạt hô vang: " Kẻ nào chặn đường chết!"
Thân vệ của Vân Sơ nhảy lên ngựa, chẳng mấy chốc vó ngựa vang dội, mặt đất rung chuyển, cát bụi mù mịt, cuốn về phía cung Cửu thành.
Đợi bụi đất lắng xuống rồi, Tiết Nhân Quý mới nhận ra bên cạnh mình xuất hiện thêm một người, tay cầm thứ vũ khí kỳ dị, thở dài:" Uy lực như thế, lão phu thua cũng là đáng lắm... Có điều nhân số y mang theo quá ít."
Người xuất hiện là Ôn Nhu, hắn đúng là không tới Lạc Dương, ngồi xuống rút chùy thủ nhọn hoắt từ trong ống giày ra, khoét vết thương trên chân Tiết Nhân Quý, Tiết Nhân Quý cắn chặt răng, đau muốn ngất đi, ông ta vẫn không kêu một tiếng. Ôn Nhu nói:” Yên tâm đi, không ít đâu.
Đợi thứ như cục sắt lấy ra, Tiết Nhân Quý môi run run nói:" Lần này Vân Sơ vào cung, cả đời vô duyên với hai chữ trung thần rồi."
" Trung thần à?" Ôn Nhu cười lạnh, băng bó vết thương cho Tiết Nhân Quý đau tới hét lên, nhìn ông ta sắp hôn mê, hắn mới cúi xuống nói:" Bọn ta chưa bao giờ định làm trung thần hiếu tử gì hết, chẳng qua hiện giờ Lý thị đối xử với bách tính xem như không tệ, nếu không ... Khửa khửa."
Lời của Ôn Nhu khiến Tiết Nhân Quý cho dù đã hôn mê cũng phải toát mồ hôi.
Vũ Mi đứng trên tướng thành nhìn Vân Sơ trong tiếng hò reo vang dội của mười mấy vạn người dẫn theo thân vệ tấn công cung Cừu Thành. Tướng lĩnh trông cửa xin lệnh lập tức đóng cổng cung lại, thế nhưng Vũ Mị không có bất kỳ biểu thị nào, ung dung nói chuyện với Vân Cẩn phụ trách trông coi cổng thành:" Ngươi thấy có nên đóng cổng cung không?"
" Có ạ, nếu không sẽ có chuyện không đành lòng xảy ra." Vân Cẩn toàn thân khải giáp đứng cách Vũ Mị mười bước thi lễ đáp:
Vũ Mị phất tay:" Vậy thì đóng cổng cung."
Vân Cẩn chắp tay "vâng" một tiếng song vẫn đứng đó, về phần cổng cung, chẳng những vẫn tiếp tục mở rộng, hai cánh cổng nặng nề còn bị quân sĩ dùng bao cát chặn lại.
Vũ Mịi nhìn binh mã của Vân Sơ như mãnh thú xông qua cửa, không một ai ngăn cản, khẽ thở dài nói:" Vân thị ngươi quả nhiên toàn là những kẻ lời nói hành động bất nhất, nực cười người đời lại coi lời Vân Sơ đáng giá nghìn vàng."
Vân Cẩn ngẩng đầu cười:" Hoàng hậu không lo lắng gì sao?"
Vũ Mị cười nhạt:" Nếu Vân Sơ đã phái ngươi tới cung Cửu Thành này, tất nhiên không để ngươi nạp mạng rồi, có điều kiện gì cứ nói ra."
Vân Cẩn lắc đầu:" Thần đã sớm bẩm báo với hoàng hậu, gia phụ lần này tới cung Cửu Thành, mục đích chỉ để trả lại tình nghĩa cho bệ hạ, không muốn gì cả."
" Nói cũng phải, viên minh châu rực rỡ nhất trên vương miện Đại Đường đã ở trong tay cha con ngươi rồi, Đại Đường đúng là không còn gì khiến các ngươi hứng thú nữa."
" Hoàng hậu nói sai rồi, Trường An là của Đại Đường, càng thuộc về bách tính Đại Đường, tuyệt đối không thuộc về bất kỳ một ai. Gia phụ chỉ một lòng hi vọng bệ hạ có thể về Trường An, yên tâm vui vẻ hưởng thụ những ngày cuối cùng cuộc đời, báo đáp ân tình năm xưa của bệ hạ ... Đồng thời hoan nghênh thái tử điện hạ tương lai định đô ở Trường An, ngoài ra không có ý gì khác."
" Hay cho câu không có ý gì khác, tới lúc đó các ngươi còn cần ý gì khác nữa." Vũ Mị thong thả rời tường cung:" Phụ thân ngươi đúng là tên Nhị Bách Ngũ, không ngờ coi võ tướng thiên hạ như không tồn tại, chỉ một đám thân vệ thôi mà dám xông vào cung cấm."
Vân Cẩn lo lắng:" Đem thân vệ xông vào cung cấm, cùng lắm chỉ tính là đại bất kính, đem mười vạn người tiến vào thì thành tạo phản rồi."
Vũ Mi có được tin tức mình muốn thì không thèm để ý tới Vân Cẩn nữa, dẫn một đám người đi vào sâu bên trong cung Cửu Thành.