Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 184 - Q1 - Chương 184: Những Người Xui Xẻo. (2)

Q1 - Chương 184: Những người xui xẻo. (2) Q1 - Chương 184: Những người xui xẻo. (2)

Khi Vũ Mị đặt đứa bé đã nắm chặt hai tay ngáp liên hồi vào chăn, chuẩn bị nằm xuống cùng nhi tử ngủ một giấc thì bị giọng the thé của hoạn quan bên ngoài truyền vào:" Hoàng hậu có lời, Vũ thị biết lễ, ban ngọc như ý một đôi ..."

Lý Hoàng bé nhỏ vừa mới ngủ thì bị âm thanh này làm giật mình, tức thì mếu miệng khóc oe oe.

Vũ Mị bế con lên dỗ dành, trong khoảnh khắc ánh mắt như điện bắn ra ngoài, nhưng tức thì thần thái thu lại, nàng tươi cười bế Lý Hoằng vẫn khóc váng nhà ra cửa cung nhận ban thưởng của hoàng hậu.

Ngọc như ý Vương hoàng hậu ban thưởng không tệ, bằng bạch ngọc, chế tác thượng thừ, chất ngọc mịn, hẳn tới từ Vu Điền, giá trị không nhỏ.

Vũ Mị tạ ơn xong cùng nữ quan tùy thân quay về cung điện trống trải kia.

Lý Hoằng chắc là mệt lắm rồi, đã buồn ngủ lại vừa khóc một hồi, lần nữa nhắm mắt lại, ngủ rất nhanh, nó là đứa bé rất ngoan, không dám để mẫu thân của mình quá vất vả.

Vũ Mị đắp chăn lên cho con, tay khe khẽ vỗ lưng đứa bé, nàng cũng mệt rồi, đầu cứ gật gà gật gù ngủ mất lúc nào không hay.

"Tiêu Thục phi có lệnh, Vũ thị tính tình hiền thục, dịu dàng thân thiết, ban cho một đôi kim nạo, Vũ thị mau mau lĩnh thưởng ..."

Vũ Mị vừa mới lim dim ngủ thì lại có tiếng hoạn quan cao vút đánh thức, đôi mắt tức thì choàng mở rực sáng, Tiểu Lý Hoằng cũng tỉnh giấc, đáng thương nằm trong lòng mẫu thân, nước mắt nước mũi ròng ròng, ai nhìn cũng thương xót.

Ánh mắt Vũ Mị chiếu tới đâu, cung nhân ai nấy quỳ xuống đất, không dám có chút tiếng động nào.

Hồi lâu Vũ Mị mới mỉm cười phất tay:" Đứng cả lên đi, không trách các ngươi.

Nói rồi lần nữa bế Lý Hoằng góc khóc ra ngoài cảm tạ Tiêu Thục phi ban thưởng.

Có hai bai học này, Vũ Mị không quay lại nữa, hôm nay có tứ vương được ban thưởng, thêm vào hoàng hậu không có nhi tử nhưng thích góp vui, mình thế nào cũng có năm lần ban thưởng.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, toàn thân thư thái, Vũ Mị dùng kim nạo mới có gõ tóc, không biết vì sao tắm nắng lại thấy ngứa.

Quả nhiên lại có ba hoạn quan nối nhau tới, trong đó đại hoạn quan của Lưu thị mẹ đẻ của Lý Trung là đắc ý nhất, bọn họ vừa định hô, không ngờ thấy Vũ Mị đứng đó nên thôi, có điều chẳng che giấu sự khinh thường của mình.

Vũ Mị giả vờ không nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt ba tên hoạn quan, bất kể là lễ vật của ai, nàng đều lễ độ tạ ơn thu lấy.

Tiễn ba hoạn quan đi rồi, Vũ Mị đứng giữa trời ngáp chảy nước mắt, bế nhi tử của hoàng đế vào cung điện.

Lần này hai mẹ con ngủ bình yên, dù Lý Hoằng yếu ớt hay bệnh cũng không quấy nữa.

Sau khi thức dậy, Vũ Mị uống một bát canh hạt sen ngân nhĩ, đặt bát xuống, cho Lý Hoằng vừa tỉnh bú.

"Bệ hạ đang ở đâu?"

"Bạ hạ đang ở Điện Cam Lộ, cùng thái tử, Hứa vương, Kỳ vương, Ung vương và Vương hoàng hậu, cùng các vương mẫu phi uống rượu."

"Khung cảnh yến tiệc có vui không?"

"Cha hiền con hiếu, vui vẻ lắm ạ."

"Ừ, phải như thế chứ, hôm nay không đợi bệ hạ nữa, chúng ta đi nghỉ sơm đi."

Nữ quan hơi do dự, lần này mãi không thấy thông báo danh phận chiêu nghi, nói:" Nương nương đừng bi thương."

"Ta không bi thương, bao nhiêu bi thương đã dùng hết ở trong chùa rồi, giờ sống mỗi ngày đều là lãi." Vũ Mị khẽ lắc đầu:

"Nương nương, hoàng tử khác đều có phong thưởng, chỉ hoàng tử nhà chúng ta chẳng có gì cả." Nữ quan tiếp tục nói:

Vũ Mị vỗ vỗ Lý Hoằng đang tham lang bú sữa:" Bệ hạ còn trẻ, chúng ta còn có thời gian, không cần vội."

"Nương nương, tỳ nữ không hiểu, vì sao người chủ động đề xuất phong thưởng cho các vị hoàng tử, lại không nói tới hoàng tử nhà mình."

"Để chia sẻ ưu lo với bệ hạ, Vương hoàng hậu và Tiêu Thục Phi tranh cãi không ngừng, khiến bệ hạ bực bội lắm rồi, không bằng nhân ngày lành để mỗi người được thỏa mãn. Như thế bệ hạ cũng thư thái vài ngày."

"Được rồi, đừng làm ổn nữa, Hoằng Nhi đã tỉnh, ngươi bế nó đi lại trong điện, để ta ngủ một lúc."

Vũ Mị nói xong giao Lý Hoằng cho nữ quan lắm mồm, quay người một cái đi ngủ, chốc lát sau hơi thở đều đặn, nàng ngủ thật rồi.

Nữ quan bế Lý Hoằng bĩu môi, nàng thực sự không hiểu, tình huống như vậy mà có thể ngủ được chẳng biết lo nghĩ gì. Thấy đôi mắt tròn xoe đen láy của Lý Hoằng nhìn mình không chớp, cười nói:" Hoàng tử là may mắn nhất đấy, được bú sữa mẹ."

Vũ Mị đang ngủ khẽ nhếch môi, hôm nay nàng có một ngày không tệ, nếu như không có ba đợt làm ổn kia quấy rầy, nàng đã có một ngày hoàn mỹ.

Chỉ cần nhi tử của Tiêu Thục Phi không thành thái tử là mình an toàn. Vũ Mị lặng lẽ mở mắt ra, qua cửa sổ khép hờ, trong tầm mắt của nàng hoa nghênh xuân màu vàng đang nở rộ.

Vũ Mị ghét hoa nghênh xuân, nói chính xác thì nàng ghét hết thảy thứ hoa không mọc lá chỉ nở hoa, rõ ràng chưa tới mùa hoa nở, tranh với lá, mình nở trước một bước, để người ta nhìn mình thêm một cái.

Hoa nghênh xuân nở sớm nhất, nhưng tàn nhanh nhất, quan trọng nhất là loại hoa này chưa bao giờ kết quả.

Tối hôm đó hoàng đế không tới, Vũ Mị nhìn ngắm nhi tử ngủ say, thấy hơi lạnh, bảo nữ quan đóng cửa sổ lại, dùng chăm đắp kín cả con lẫn mình, mới yên tâm ngủ.

Trời còn tờ mờ sáng Vân Sơ đã rời giường, hôm nay y có rất nhiều việc phải làm, quan trọng nhất là trồng mai và trúc.

Mùa xuân ở Trường An chưa bao giờ thiếu hoa, hoa nghênh xuân, hoa hạnh, hoa lê, thược dược, mẫu đơn, thạch lựu.

Nhưng khi trận tuyết đầu tiên đổ xuống thì Trường An coi như xong, cả thành phố xám xì xám xịt như con chuột.

Mùa đông ở Trường An thì lại dài dằng dặc, Vân Sơ không muốn thấy vào mùa xuân một cái là phường Tấn Xương chỉ có mấy cây tùng bách thâm đen với ít trúc dở sống dở chết.

Có hoa mai thì tốt, mai không sợ lạnh, thứ này tranh nở trước hoa nghênh xuân, khiến mùa đông thêm một chút sắc màu.

Hoa mai, trúc, cùng với một số tùng bách ngoại hình cực đẹp đều do Thôi nương tử nhờ người vất vả tìm được.

Mặc dù giá không hề rẻ, tri khách tăng của chùa Đại Từ Ân vẫn lựa rất nhiều tùng bách giá đắt đỏ, trong đó có mấy cây tùng tạo hình đuôi ngựa, ngoằn ngoèo khúc khuỷu rất có thiện ý. Tri khách tăng định trồng ở ngoài cửa sổ Huyền Trang đại sư, hoặc nơi ông có thể tình cờ nhìn thấy.

Phật gia nói, chúng sinh sinh ra đã khổ, tóm lại đều là kẻ xui xẻo cả thôi, mỹ nhân, thiếu niên, hòa thượng, đều phải cố gắng mà sống.

(*) Cuộc đời Lý Hoằng có gì đó giống Lưu Doanh con trưởng của Lữ hậu, giống nhau từ tính cách, hiền hòa, hiếu thuận, thích sách vở, cùng từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, rồi chết khi mới trên 20. Hai bà mẹ đều quá bá đạo.

Bình Luận (0)
Comment