Lần này Vân Sơ yêu cầu mở rộng nhà tắm, lại còn đưa ra yêu cầu nghe qua có vẻ sẽ tiêu rất nhiều tiền, lão già keo kiệt Lưu Nghĩa chẳng những không phản đối, lại còn tích cực tham dự. Đã thế ông ta còn tính toán cả lượng củi để dùng đun nước, cuối cùng quyết định dùng mặc đan.
Vân Sơ mới đầu không biết mặc đan là cái gì, nghe Lưu Nghĩa giải thích mới biết là than đá.
Trước giờ Vân Sơ cứ cho rằng người Đường không biết than đá là thứ có thể đốt lửa sưởi ấm, bắt gặp ánh mắt nhìn thằng ngốc của ông ta mới sực tỉnh. Thì ra người Đường dùng than lâu lắm rồi, thậm chí từ thời Hán cơ.
Sở dĩ không dùng thứ này sưởi ấm một mặt là vì mùi quá khó chịu, khói quá nhiều, rồi lại còn không biết vì sao lại chết người, cho nên người ta ít dùng thứ này để sưởi ấm.
Làm sao để đun đủ nước nóng dùng cho nhà tắm, Vân Sơ còn đang vắt óc suy nghĩ thì các công tượng trong phường đã dùng đồng làm ra thứ ống mỏng quanh có, cho nước vào ống đồng, sau đó đặt than đã cháy đỏ dưới ống đồng, nước lạnh vào một đầu đến khi chảy ra ở đầu kia đã thành con mẹ nó nước nóng rồi.
Muốn nóng thế nào có thể điều chỉnh, dù sao nhiệt độ quyết định bởi lửa và độ dài của ống ... tóm lại là thế, phương diện này Vân Sơ không hiểu lắm. Thậm chí các công tượng còn kiến nghị Vân Sơ tới xưởng gốm đặt ống gốm đun nước, thế đỡ tốn tiền hơn.
Đấy chính là hiệu quả của việc phát huy tính tích cực của quần chúng đấy, Vân Sơ đưa kiến nghị, còn họ nghĩ cách giải quyết hết.
Thế là từ sau đó, Vân Sơ rất ít khi lắm mồm chỉ trỏ người ta làm việc, tối đa là quản lý công tác ăn toàn thôi, y tự dặn bản thân, ít nói đi một chút, chẳng may nói sai bị người ta cười cho sẽ sụt giảm uy tín trong phường.
Nhìn tiến độ kiến thiết của phường Tấn Xương không ngừng gia tăng, nụ cười trên mặt Địch Nhân Kiệt ngày một ít.
Cứ ba ngày hắn lại đi quanh phường Tấn Xương một vòng, nắm tiến độ công trình trong phường còn tỉ mỉ hơn lý trưởng Vân Sơ.
Trông hắn có vẻ mệt mỏi lắm, mỗi lần vào nhà tắm ngâm mình lại ngủ thiếp đi, đôi khi Nhị Ngưu đánh thức hắn dậy.
Sức ăn của hắn giảm đi rất nhiều, thời gian trước dùng thịt mỡ nuôi ra được ít thịt, giờ biến mất rồi, trông đen hơn, tang thương hơn ... Dù Công Tôn Đại Nương có gặp lại cũng không cách nào liên tưởng tới thứ cẩu tặc đêm đó.
Vân Sơ không hỏi nguyên nhân, bởi vì y biết rồi, y từng trải qua chuyện tương tự, thậm chí còn thảm hơn hắn.
Phường dân phường Lễ Tuyền rất nghe lời, Địch Nhân Kiệt bảo làm gì là làm đó, nhưng nếu không bảo, họ tuyệt đối không động đậy.
Bảo quét đất thì họ chỉ quét đất, đá trên tường rơi xuống chẳng liên quan gì tới họ. Bảo đắp tường thì đắp tường, còn về phần phương hướng, vị trí họ chẳng bận tâm, thế nên Địch Nhân Kiệt phải chỉ dẫn từng li từng tí, không chết mệt mới là lạ.
Chỗ Vân Sơ thì khác, y muốn xây tường, người ta tranh nhau cung cấp phương án thích hợp, y chọn một cái thích hợp nhất để chấp hành. Còn lại là thi thoảng đi xem tiến độ, đá đít phường dân vài cái, lên mặt lãnh đạo chỉ đạo vài câu vô nghĩa rồi đợi nghiệm thu, phường dân sẽ tự động suy tính xem phải xây bức tường này sao cho đẹp cho phù hợp với phong cách chỉnh thể của phường.
Người quét đất nhìn thấy cây cối trong phường bị khô tự lấy nước tưới cây, thấy giếng nước chưa đậy thì đóng nắp, mắng người lấy nước quên đậy giếng một trận.
Cho nên khi Vân Sơ mặc áo mùa xuân, rảnh rỗi tới đó chuẩn bị dẫn Vân Na, Thôi nương tử và đám lão phụ đi ra ngoài chơi xuân thì Địch Nhân Kiệt đã để râu rồi.
Còn Khâu Thần Tích nghe nói còn gây chết người trong phường, bách tính phường Phong An lúc nào cũng nhìn hắn với ánh mắt thù hận.
Nơi dạo chơi hàng đầu của người Trường An chính là Long Thủ Nguyên nằm sau hoàng cung.
Hai chiếc xe ngựa của Vân Gia không chở được nhiều người như thế, vì Vân Na muốn dẫn theo cả đám người đi chơi, còn muốn dắt theo ba con cừu yêu quý một lớn hai nhỏ của nó.
Thế là phải mượn của phường dân hai chiếc xe lừa, xe ngựa thì chở người, xe lừa chở cừu và đám tiểu đệ của Vân Na, Vân Sơ cưỡi ngựa.
Cả đoàn người hoan hỉ rời nhà đi xa, đám trẻ con trong phường nào đã bao giờ được đi chơi xuân chứ? Hưng phấn tới mấy ngày không ngủ được. Lúc đoàn xe rời cổng phường, rất đông phường dân còn ra cửa vẫy, ai không biết còn nghĩ bán con.
Trên đường xe qua lại không ngớt, đội ngũ của Vân gia không tốt, song không phải là nghèo khó nhất.
Ít nhất theo sau bọn họ có một cái xe trâu có mui, con trâu trông già lắm rồi, toàn thân trên dưới xương nhiều hơn thịt, đã thế lại còn ương, một mực muốn theo kịp xe ngựa của Vân gia. Thế là làm hại cái thân thể yếu ớt, khiến con trâu già cứ thở hồng hộc suốt, Vân Sơ rất sợ nó lăn quay ra đường.
Rời Khai Viễn Môn, đi năm dặm sẽ tới Long Thủ Nguyên, đường đi nhiều dốc, một tiểu cô nương trên xe trâu muốn con trâu già nghỉ ngơi, con trâu không chịu nghe lời, kêu nghé ọ, muốn đuổi theo, không chịu thua.
Bà già đánh xe trâu không ngừng lải nhải, nói mày già rồi, không bì được với đám gia súc trẻ đâu. Còn đám trẻ con trên xe lừa Vân gia lại ra sức hò reo, gọi con trâu đi nhanh hơn.
Gặp phải con trâu cá tính như thế, Vân Sơ cũng chào thua, bảo Cửu Phì dẫn đầu giảm tốc độ xuống, để con trâu ương bước xem kịp.
Vân Sơ cũng có kinh nghiệm nhìn trâu, đây đúng hơn là con bò, tuy trông nó yếu đấy, nhưng bộ xương của nó còn lớn như vậy, nếu trẻ hơn vài tuổi, xe lừa chưa chắc đuổi kịp đâu.
Con trâu quả nhiên là rất khá, khi tốc độ đoàn người Vân Sơ giảm xuống rồi, nó thong thả đi theo, thậm chí còn có ý vượt qua. Vân Sơ tán thưởng ý chí của nó.
Bà già đánh xe cũng là người thú vị, cho dù chẳng còn răng nữa nhưng lại thích chơi đùa với đám trẻ con, còn cho chúng bánh, thế là đám trẻ con gọi bà ta là Tôn ma ma.
Vân Sơ đi theo xe ngựa, nhưng ánh mắt luôn chú ý tới Vân Na, nhất là thấy nó nhận mẩu bánh người ta đưa đút tọt vào mồm liền thở dài.
Một tiểu nha hoàn từ xe trâu chui ra, đưa cái giỏ vào tay Tôn ma ma:" Tiểu nương tử nói, phía trước là người tốt, chia bánh trong giỏ này chúng ăn."
Vân Na lưng đeo gậy bóng chày, vươn dài cổ nhìn vào sau rèm xe trâu, sau đó đột nhiên nhảy phắt lên cái lên xe, chẳng hỏi han xin phép người ta đã kéo rèm chui tọt vào. Thoáng chốc bên trong vang lên tiếng thét chói tai, tiếp đó Vân Na lại chui ra, nhảy cẫng lên, ra sức vẫy cái gậy bóng chày gọi Vân Sơ:" Ca ca, ca ca, muội tìm được tẩu tử rồi."