Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 187 - Q1 - Chương 187: Nhất Kiến Chung Tình Hay Thấy Mỹ Sắc Nảy Lòng Tham? (1)

Q1 - Chương 187: Nhất kiến chung tình hay thấy mỹ sắc nảy lòng tham? (1) Q1 - Chương 187: Nhất kiến chung tình hay thấy mỹ sắc nảy lòng tham? (1)

Vừa nghe thấy tiếng thét, Vân Sơ đã ngay lập tức quay ngựa lại phóng nhanh tới chiếc xe trâu, đang lo tiểu nha đầu gặp chuyện không hay thì nghe Vân Na la hét giữa đường như thế, thiếu chút nữa thì ngã trên ngựa xuống.

Lúc này người qua kẻ lại rất đông, nghe thế thì quay sang nhìn cười khúc khích.

Tiểu nha hoàn giận lắm ra sức đẩy Vân Na xuống xe, nha đầu xanh xao đó sao có thể là đối thủ của Vân Na ngày ngày luyện võ, dinh dưỡng đầy đủ chắc nịch như thế chứ? Thế là thoáng cái bị Vân Na khỏe như cọp đè xuống cưỡi lên, nó khóc tu tu.

Vân Na tiếp tục gọi ca ca:" Ca ca, nhanh lên, muội tìm thấy được tẩu tử rồi, mau bắt lấy."

Vân Sơ dừng ngựa, đợi xe trâu đi qua liền tóm cổ áo nó, dùng một tay xách lên như xách mèo con, đặt lên lưng ngựa, cẩn thận nhìn về khe hở rèm xe trâu, chỉ thấy một gương mặt xinh đẹp vô ngần, vào khoảng mười ba mười bốn tuổi, trên đầu búi một búi tóc cao vút đen huyền, dưới mái tóc mây là một gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mi như trăng non, mắt như thu thủy. Vừa thấy Vân Sơ nhìn vào xe, nàng lập tức cả kinh đến nỗi đôi môi anh đào há thành hình chữ O, suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Kỳ thực Vân Sơ chỉ muốn xác minh tình hình người trong xe thôi, sợ Vân Na cho người ta một gậy đánh ngất sau đó mới gọi mình bắt về, nên mới có hành động lỗ mãng ấy. Thấy cô nương người ta không sao, người hơi ngả ra sau một chút, chắp tay nói:" Xá muội càn rỡ, quấy nhiễu tiểu nương tử, Vân Sơ ở đây tạ tội."

Nói rồi giữ chặt Vân Na trong lòng, thúc con ngựa mận chín chạy mau thoát khỏi chỗ thị phi này, Vậy mà Vân Na luôn mồm gọi tẩu tử, thực sự quá mất mặt.

Tiểu nha hoàn đứng dậy, gượng mặt nhỏ vặn vẹo vì giận, chống hông đứng trên sàn xe trâu chỉ Vân Na đi xe mắng vô lễ.

Nhìn nó rõ ràng đã tức điên lên rồi, câu chửi ác độc nhất phát ra chỉ là vô lễ, chứng tỏ nhà người ta gia giáo rất tốt.

"Ca, huynh sẽ hối hận." Vân Na thấy xe lừa nhà mình tăng tốc rời đi, hậm hực nói với Vân Sơ:

Vân Sơ không đáp.

Vân Na thấy ca ca chẳng động lòng với tẩu tẩu mình tìm được, thì vô cùng tức giận, nhất định muốn lên xe ngựa của Thôi nương tử kể tội.

Vân Sơ cho Vân Na lên xe ngựa, y chẳng hiểu nổi đứa bé này đột nhiên lên cơn gì nữa. Quay đầu nhìn lại cái xe trâu kia, người ta đã dừng xe, không muốn đi theo đội xe Vân gia nữa, khuôn mặt xinh đẹp kinh hãi đó thoáng qua trong đầu.

Không biết Vân Na đã nói cái gì, xe đi tới một khúc vắng, Thôi nương tử không ngờ cũng bảo Cừu Phì dừng xe, còn dắt tay Vân Na đi xuống, bảo Vân Sơ:" Gia chủ chờ một chút, thiếp thân đưa tiểu nương tử đi xin lỗi người ta."

Thế là một đám phụ nhân Vân gia thò hết cả đầu ra ngoài nhìn về phía sau.

Vân Na đi theo Thôi nương tử trở nên hết sức lễ phép, bất kể là thi lễ hay là ăn nói đều cực kỳ gia giáo, hoàn toàn trài ngược với lúc ở bên Vân Sơ, vô pháp vô thiên.

Còn về phần Thôi nương tử, chắc chắn là người mắc chứng ám ảnh xã giao, cũng không biết là nàng nói cái gì mà vào trong xe trâu của người ta nửa ngày trời không chịu ra.

Khi Vân Sơ đợi tới mất kiên nhân thì mới thấy hai người họ cười nói vui vẻ từ trên xe trâu đi xuống.

Trước khi lên xe ngựa, Thôi nương tử nhìn Vân Sơ một cái đầy thâm ý, chỉ tủm tỉm cười chẳng giải thích, bảo đội xe đi tiếp.

Long Thủ Nguyên sắc xuân chan hòa, lều cắm trại thấy khắp nơi, trong đó có không ít chiếc lều màu sắc sặc sỡ, trang trì cầu kỳ, có nơi cả chục cái lều tụ vào một chỗ như thảo nguyên thủ nhỏ vậy, hiển nhiên là của người dị tộc sống tại Trường An. Cũng có chỗ còn bị người ta dùng vải đen vây quanh, có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo của nữ tử trẻ tuổi cùng thi thoảng có tú cầu bay lên trời, đó chắc chắn là nơi tập trung của người Đường.

Hôm nay Vân gia đi dã ngoại chủ yếu là ăn đồ nướng.

Vân Sơ kỳ thực là người tính cách có phần cô độc, nếu không cần thiết, y cũng không muốn tiếp xúc với người xa lạ, cho nên khi phát hiện xung quanh một con suối nhỏ không có ai, Vân Sơ sai đem xe ngựa, xe lừa vây quanh một mảnh đất, còn buộc không ít võng lên cây. Vân Sơ cảnh cáo tất cả đám trẻ con không được rời khỏi nơi này quá 50 bước, cho mỗi đứa một con diều giấy rồi bắt đầu chuẩn bị nướng thị, chuyện khác không làm.

Trên nóc xe ngựa buộc một cái lò nướng cực lớn, lấy xuống đốt than củi, đám phó phụ đem cái bàn gấp mở ra, bắt đầu dùng que trúc xiên các loại thực phẩm.

Đương nhiên vào lúc này rau xanh ăn được chỉ có rau dại, mà rau dại nướng thì chẳng ngon. Cho nên chủ lực là các loại thịt, thịt cừu, thịt khô, thịt lợn rừng dư trong nhà, thịt gà và tám con cá.

Rất kỳ lạ, bình thường chỉ cần Vân Na cầm lấy diều là chạy mất hút rồi, hôm nay tới chỗ rộng rãi thoải mái chơi thế này, nó lại vô cùng ngoan ngoãn ở bên Vân Sơ xem y chuẩn bị thịt nướng.

Còn Thôi nương tử thì đã bắt đầu tán gẫu với một đám nữ nhân không quen biết, chẳng biết nói cái gì mà thi thoảng bọn họ lại cười phá lên, rất vang.

"Vì sao muội lại nói nữ nhân trong xe trâu là tẩu tử của muội." Vân Sơ dùng sức rút xương khỏi chân gà, lơ đễnh hỏi Vân Na:

Đôi mắt to của Vân Na bắt đẩu đảo lên trời, còn lại mới lòng trắng mới ẫm ờ nói:" Không biết, muội chỉ biết, tẩu tử muội phải nên như thế."

Nhất định là Thôi nương tử dặn dò nó cái gì rồi, Vân Sơ cũng không truy hỏi kỹ, y biết cách tìm tẩu tử của Vân Sơ, đó là cho một gậy, tiểu cô nương kia thoát được thì cũng không tầm thường.

Than củi bắt đầu cháy mạnh, Vân Sơ quết dầu lên cái lưới sắt mà thiết tượng phải tốn không ít công sức mới làm được, sau đó đặt nguyên liệu lên, tức thì khói bốc mùi bay.

Số thịt này ở nhà được ướp sẵn rồi, thậm chí còn thêm không ít nước thù dù, để món ăn thêm loại mùi vị mới, chỉ là vị thù du không hòa trộn được với hoa tiêu, nên không có vị cay như trong ký ức của Vân Sơ.

Thịt ức gà xuyên trên qua trúc đã được đảo dầu trước, quét thêm một lớp gia vị nướng, tỏa mùi thơm làm người ta ứa nước miếng. Ở nhà, miếng đầu tiên luôn là của Vân Na, hôm nay xâu thịt đầu tiên cũng là của nó.

Cho dù nước dãi sắp chảy ra, mặt không khác gì chó con thè lưỡi đợi ăn, Vân Na khi nhận lấy xâu thịt lại không ăn, nó giơ cao xâu thịt ực gà, chạy về phía nơi giăng vải xanh, vừa chạy vừa hô:" Tỷ tỷ, tỷ tỷ, muội mang món ngon cho tỷ này."

Nói rồi chui thẳng vào màn vải xanh.

Bình Luận (0)
Comment