Vân Sơ thò đầu nhìn về phía cái màn kia thì phát hiện Tôn ma ma gác ở bên ngoài màn, còn cảnh giác nhìn mình thì cười gượng gạo lắc đầu, lúc đó y thực sự chỉ muốn kiểm tra tình hình trong xe, không phải cố ý nhìn trộm tiểu nương tử nhà người ta. Chẳng giải thích nổi, Vân Sơ tiếp tục cho nguyên liệu lên giá, chỉ cần y xử lý một lượt rồi giao cho trù nương Tam Phì làm, bằng đấy đứa bé, y không lo nổi.
Không biết Thôi nương tử từ đâu về, cắn một miếng thịt gà ngoài cháy trong mềm, khen:" Tâm tư của lang quân, người thường khó bì kịp."
Vân Sơ cười:" Ăn là chuyện lớn hàng đầu của đời người, không thể xem nhẹ."
"Quang tông diệu tổ, khai chi tán diệp mới là chuyện lớn hàng đầu của đời người, không thể xem nhẹ."
"Ha ha, sao, ngươi cũng cho rằng nữ tử đó thích hợp làm phu nhân của ta à?"
Thôi nương tử nhìn trái phải, thấp giọng nói:" Nếu như vẻn vẹn chỉ xinh đẹp thôi, thiếp thân sẽ không nghĩ thế đâu, tới khi hỏi tới gia thế của tiểu nương tử đó, thiếp thân mới phát hiện, Vân Na tiểu nương tử đúng là mắt sáng như đuốc."
Vân Sơ chỉ cừu mẹ đang dẫn hai con cừu non đi gặm cỏ gần đó, nói:" Người không phải súc vật mà tới thời gian liền cần phối giống."
Thôi nương tử chẳng tin:" Lang quân ngày hôm đó tiễn Công Tôn nương tử rời nhà ta, ánh mắt thế nào, thiếp thân nhìn rõ lắm."
Vân Sơ biết ánh mắt nữ nhân từng trải này rất lợi hại, không phủ nhận:" Ngươi nói nữ tử đó cũng cao như Công Tôn à?"
"Thế không được, nữ tử cao như Công Tôn nương tử không hợp vào nội trạch, nam tử ham vui có lẽ thích, song chỉ có số mệnh làm ngoại thất thôi."
"Vậy là ngươi nói tới gia thế của nữ tử đó?"
Nhắc tới chuyện này Thôi nương tử hưng phấn:" Tổ tiên thanh quý, gia đạo đi xuống, cha mẹ đều mất. Trong kinh có quý thích nhưng không muốn dựa dẫm, thà giữ vài mẫu ruộng cằn tổ tiên để lại, vài gia phó trung thành, một hiệu sách để sống."
Vân Sơ trêu:" Ta nhớ ngươi từng nói, ta tìm lão bà phải nên tìm cao môn đại hộ, có thể mang tới nhiều lợi ích mà."
Thôi nương tử dẫm chân:" Lang quân ơi, đó là chuyện trước kia rồi. Lang quân có tướng mạo của Phan An, có tài của Phạm Lãi, là người không kiêu ngạo không nóng vội, chịu được tịch mịch, một bước lên trời là chuyện sớm muộn."
"Thế thì việc gì phải kết thân với nhà dây dưa phức tạp, chẳng may bị tru di tam tộc, cửu tộc gì đó không phải là bị liên lụy à? Vì chút quan hệ chẳng dùng tới mà uổng mạng thì không đáng."
"Cho nên thiếp thân cho rằng, vị Ngu thị tiểu nương tử này, bất kể là gia thế hay bản thân, đều xứng với lang quân. Tuyệt nhất là nữ tử này năm nay cũng 14 bằng tuổi lang quân."
"Thiếp thân tính rồi, nếu năm nay đính ước, năm sau đưa sinh lễ, năm sau nữa tiến môn là vừa vặn, khi đó lang quân hẳn đã đỗ tiến sĩ."
Vân Sơ nghe mà sốc, ngươi tinh xa thật đấy:" Không phải ngay cả chuyện bọn ta nên sinh mấy đứa con, ngươi cũng an bài thỏa đáng rồi chứ? Ta còn chưa từng gặp Ngu thị."
Thôi nương tử cười khẽ:" Thiếp thân cũng đêm đầu động phòng mới gặp phu quân, cho nên chưa gặp cũng có vấn đề gì đâu."
"Ta thấy vấn nên gặp mặt, nói chuyện, sau đó mới quyết định cưới hay không thì tốt hơn."
"Ngu thị nếu gặp riêng lang quân, còn nói chuyện với lang quân, vậy gọi là tự mình trao thân. Hồng Phất Nữ làm thế, nên cả đời làm thiếp, ngay cả Lý Tịnh cũng vì chuyện này mà bị triều đình lên án nhân phẩm suốt cuộc đời. Cuối đời càng đáng thương, gặp khách cũng phải mở rộng cửa, biểu thị mình không làm chuyện gì ám muội. Lang quân mà muốn làm quan thì không nên làm thế."
Vân Sơ thấy khó hiểu:" Không đúng, Hứa Kính Tông và nhi tử có hận đoạt thê, cũng thấy triều đình làm gì ông ta đâu."
"Cho nên bây giờ ông ta là quan tòng tam phẩm mà chỉ là huyện nam, không có đất phong, cả đời không thể thanh quý. Ông ta dù có làm học vấn cả đời cũng vô ích, ngay cả cái thụy hiệu tốt cũng không có."
"Vậy ngươi nắm chắc người ta sẽ gà cho ta à?"
Thôi nương tử cười khẽ:" Thành thân với lang quân yêu cầu rất nhiều, nhưng với nữ tử, yêu cầu còn nhiều hơn. Cha mẹ nàng đều đã qua đời, trong nhà không có trưởng bối để lo liệu hôn sự, Ngu thị muốn gả người ta, nhất là cho nhà tốt, không phải dễ đâu."
"Lang quân nghĩ nàng vì sao một mình vào ngày xuân dẫn hai nô phó lên Long Thủ Nguyên chơi? Mục đích là mong gặp được nhân duyên."
"Muốn được người có mắt nhìn như thiếp thân nhìn trúng, rồi giới thiệu cho vãn bối tuổi tác thích hợp trong nhà. Chậc, chậc, lang quân không hiểu hết đâu, xã hội này một tiểu nương tử không có trưởng bối, sống đáng thương lắm."
Vân Sơ chẳng phản cảm chuyện tương thân, vì y từng trải qua chuyện này. Nhưng khi tương thân còn dùng vải ngăn cách, mặt chẳng thấy, còn gọi gì là tương thân?
Khi Vân Sơ và Thôi nương tử trò chuyện, Vân Na từ sau màn vải chui ra, đi cùng còn có tiểu nha hoàn bị nó cưỡi lên người.
Thôi nương tử nhỏ giọng nói:" Nhất định là tiểu nương tử khen lang quân lên tận trời, người ta cũng phái người tới xem lang quân."
Vân Sơ ngẩn ra:" Vậy ta phải làm sao, cưỡi ngựa, luyện võ, đọc thơ hay là nói ta gia tài vạn quán? Ta không hiểu chuyện tương thân của Đại Đường."
Thôi nương tử hưng phấn: "Ồ, vậy là lang quân đồng ý rồi sao?"
Vân Sơ không ngờ lỡ lời: "Không phải, ta chỉ tò mò thôi, muốn biết quá trình tương quân của Đại Đường, tích lũy kinh nghiệm sau này tiếp tục tương thân."
"Lang quân nghĩ nhiều rồi, thanh niên tài tuân như lang quân rất khó gặp, nếu anh tài như lang quân mà không nhìn trúng. Thiếp thân sẽ tới hỏi cho ra nhẽ, sao lại để lang quân chịu nhục này."
So với Thôi nương tử coi Vân Sơ là cái bánh thơm phưng phức, ở chuyện này bản thân Vân Sơ không có sự tự tin mạnh mẽ như thế.
Cho nên khi tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn mình, Vân Sơ cho nó một đống thịt đã nướng chín, dùng hoa sen quấn quanh xiên thịt tựa như đóa hoa, nói là bảo nó mang về cho tiểu nương tử trong nhà nếm thử.
Tiểu nha hoàn trong mắt chỉ toàn sợ hãi, lại không thể không nhận hoa xâu thịt của Vân Sơ, nhận xong là quay đầu bỏ chạy.
Lúc này Vân Na cùng đám trẻ con ăn tới mồm đầy dầu mỡ, nhất thời quên Ngu thị tiểu nương tử rồi.
Vân Sơ chợt nhớ một điều: "Vừa rồi ngươi nói Ngu thị tiểu nương tử còn có một vị quý thích, có thể khiến ngươi dùng quý thích để hình dung thì hẳn không có nhiều. Không phải là Ngu Thế Nam chứ? Nhưng Ngu Thế Nam đã mất năm Trinh Quán rồi. Ta nghe nói người đó quan minh lỗi lạc, con cháu không tới mức không chứa một nữ tử cô độc chứ?"
Thôi nương tử thở dài:" Nếu Ngu Thế Nam còn sống, thiếp thân nhất định bất chấp tất cả tác thành lang quân với vị tiểu nương tử thuộc mạch Ngu Thế Cơ này. Nói ra đây mới là nhà sạch sẽ thật sự."
(*) Ngu Thế Nam, tình cờ, mình hay bảo thằng bạn ngu thế men =))