Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 189 - Q1 - Chương 189: Nhất Kiến Chung Tình Hay Thấy Mỹ Sắc Nảy Lòng Tham? (3)

Q1 - Chương 189: Nhất kiến chung tình hay thấy mỹ sắc nảy lòng tham? (3) Q1 - Chương 189: Nhất kiến chung tình hay thấy mỹ sắc nảy lòng tham? (3)

Vân Sơ cực kỳ bội phục khả năng biểu nhiều nhớ lâu của Thôi nương tử, y không ngờ một nữ nhân bị đày đi Hà Tây mười bốn năm nói tới chuyện Trường An vẫn rõ như lòng bàn tay.

Nếu nữ nhân của các gia tộc lớn đều lợi hại như vậy, Vân Sơ không biết sau này mình nên phải quan hệ với nam nhân của danh gia vọng tộc thế nào.

"Thiếp thân đen đủi vì bị liên đới, cho nên lang quân sau này cưới thê tử thì yên ổn là thượng sách."

"Gia tộc cũng có liên đới à?"

"Nếu một chi nào đó bị tông tộc phán định là phản bội, vậy kết cục của nó không đơn giản là xóa bỏ trên tộc phổ, người sống cũng bị xóa bỏ."

Vân Sơ gật đầu, nói chuyện với Thôi nương tử luôn được nhiều thi thức và sự gọi mở, đối với người ở ngoài Đại Đường như y mà nói, có ý nghĩa không tầm thường.

"Mau xem đi, lang quân cho người ta một nắm thịt, người ta cũng trả lời lang quân rồi." Thôi nương tử nhìn lên trời, nói với Vân Sơ:

Vân Sơ cũng nhìn lên theo, chỉ nhìn thấy con diều đỏ hình chim nhạn đang lắc lư bay lên:" Tức là muốn ta viết thư giao lưu với nàng ấy à?"

Thôi nương tử dở khóc dở cười:" Lang quân hay dở gì cũng là thái học sinh, chẳng lẽ chim nhạn chỉ có hàm ý đưa thư à?"

Vân Sơ vờ giận:" Còn có gì nữa, mau nói đi."

Thôi nương tử chỉnh lại tóc bên mai, ngâm:" Chim nhạn lạc đàn, tiếng hót lanh lảnh. Con người xa nhà, phiên bạt khổ đau."

Nàng đọc rất hay, Vân Sơ phải vắt óc rất lâu mới phát hiện ra mình không biết bài thơ cổ này, cùng với hàm nghĩa của nó, khiến y có chút thẹn quá hóa giận.

"Không ngờ tương thân thôi mà phức tạp thế, thôi thì khỏi tương gì đó nữa." Vân Sơ nói xong đi tới bên Vân Na đang hoàn toàn tập trung vào ăn uống, báo thù cướp lấy cánh gà vừa nướng xong, ngoạn một miếng, ngon quá, nhất là một tay giữ đầu Vân Na không cho nó cướp lại, cảm giác tốt hơn tương thân nhiều.

Thôi nương tử vội vàng lấy cái cánh gà khác đưa cho Vân Na, giải thích cho Vân Sơ:" Ngu thị nữ tất nhiên là đọc rất nhiều sách, cầu kỳ một chút cũng phải, sau này cưới về thong thả dạy bảo là được, nếu không để ý, sau này muốn có người vừa có hoa dung nguyệt mạo, vừa có cả gia thế phù hợp cũng khó lắm."

"Với lại người ta có nói gì đâu, chỉ bảo người đói nói chuyện ăn, người khổ nói chuyện làm."

"Còn bảo mình rất nghèo, không bỏ ra được quá nhiều của hồi môn. Nếu lang quân thích một bạn lữ cùng mình làm việc thì viết thư cho nàng, nếu không thích thì giống chim nhạn đi tìm người trong lòng lang quân."

Vân Sơ lắc đầu:" Vẫn quá phiền toái, bỏ đi, bỏ đi. Ta còn ít tuổi, bảy tám năm nữa hẵng hay. Địch Nhân Kiệt đã 22 rồi còn chưa thành thân, ta vội cái gì?"

Thôi nương tử giải thích:" Địch Nhân Kiệt 11 tuổi đã định thân, thê tử của người ta là quý nữ của Thái Nguyên Vương thị, năm nay mới 13 tuổi, theo quy của của Vương gia, đợi hai năm nữa mới thành thân."

Vân Sơ gập ngón tay tính, phát hiện tên đó định thân với Vương thị khi người ta mới 2 tuổi, nếu tính theo cách tính tuổi mụ của người Đường, há chẳng phải đứa bé kia vừa sinh chưa lâu?

Quân cầm thú!

Thôi nương tử thấy Vân Sơ mãi chẳng nói gì, lén lút cấu một cái vào mông Vân Na đang cắm mặt ăn.

Vân Na ngớ ra, đang định hỏi Thôi nương tử vì sao cấu mình, thấy Thôi nương tử đánh miệng về phía sau cái màn vải kia.

Tiểu nha đầu thường ngày ngốc nghếch, hình như thoáng cái thông minh lên, cầm theo một xiên thịt, nhún nhảy chạy về phía bên kia, vừa chạy vừa hô:" Tu Dung tỷ tỷ, Tu Dung tỷ tỷ, ca ca muội nói thích tỷ đấy,"

Phụt! Vân Sơ phun thịt ra ngoài ho khù khụ, ngơ ngơ ngác ngác, cái gì vậy? Cái quái gì vậy?

Thôi nương tử chạy tới vỗ vỗ lưng y:" Cưới đại phụ là cần xuất thân, danh vọng, lang quân không thích, sau này lấy lễ đối đãi là được."

"Sau này nếu gặp được mỹ nhân tâm đầu ý hợp, cưới về làm thiếp, nhà đại hộ đều làm thế, có gì lạ đâu."

Vân Sơ cố nuốt cho xong miếng thịt:" Ta chỉ định cưới một lão bà, không định cưới vài người."

Thôi nương tử lườm Vân Sơ:" Lang quân khi bắt tiểu nương tử, thực sự không nhìn thấy dáng vẻ khuê nữ nhà người ta."

Vân Sơ kiên quyết lắc đầu:" Phi lễ vật thị."

Thôi nương tử nói:" Nếu thế thiếp thân qua đó, xin lỗi tiểu nương tử nhà người ta, nói là đứa bé này nghịch ngợm."

"Thôi, thôi, cứ để thế đi, đừng lấy Vân Na ra làm cớ nữa." Chỉ đi chơi một chuyến mà lắm chuyện, Vân Sơ không ăn nữa, đi chiếu cố con ngựa mận chín đã ăn no bụng đang phì mũi với y:

Thôi nương tử chúm chím cười, xem ra lang quân nhà mình cũng vừa ý lắm.

Long Thủ Nguyên rất nhiều ruổi, nhất là cái loại ruồi trâu thích đốt gia súc càng nhiều, đuổi không chịu đi.

Da con ngựa mận chín rất mỏng, sợ nhất là thứ này, một cái đuôi không đủ đuổi bọn chúng, nên đành cầu cứu Vân Sơ.

Vân Sơ vừa dùng phất trần giúp con ngựa đuổi ruồi, vừa hồi ức lại khuôn mặt có chút kinh hoàng đó.

Y không ngờ gặp một nữ nhân có toàn bộ đặc điểm y thích.

Không phải nói nữ nhân đó xinh đẹp thế nào, mà là qua lời kể của thôi nương tử, y có thể hình dung ra một cô gái kiên cường, độc lập, gia giáo tốt lại không loại tiểu thư chỉ biết nấp trong khuê phòng … thực sự hiếm có.

Nhìn Vân Na mặt được lau sạch, đang cầm một cái bánh gặm, Vân Sơ quyết định trở về phái yêu thương muội tử này hơn mới được, ít nhất phải cho viết thêm vài nghìn chữ.

Mới đầu chỉ Vân Na thích chạy tới sau tấm màn vải đó, sau không biết vì sao Thôi nương tử cũng chui vào, rồi sau nữa thì cả đám trẻ con, rồi tấm màn đó mở rộng, trù nương Tam Phì khiêng luôn cả cái lò nướng vào trong.

Trong đầu Vân Sơ nghĩ rất nhiều chuyện, thêm vào gương mặt kia xua mãi không đi, khiến con ngựa mận chín chịu khổ, phải phun cho y ít nước bọt, nhắc nhở ruồi đang cắn bụng nó.

Vân Sơ cũng muốn vào cái màn đó.

Giống như Thôi nương tử nói, y cảm thấy Ngu Tu Dung đúng là rất thích hợp với mình.

Đương nhiên, đó là chuyện sau này chứ lúc Vân Sơ nhìn thấy khuôn mặt của Ngu Tu Dung, Vân Sơ đã quyết định cưới nàng rồi.

Cái gì mà gia thế, ràng buộc, kỳ thực y chẳng bận tâm, chỉ cần mình đủ cường đại thì hết thảy không phải là vấn đề.

"Người đói nói chuyện ăn, người khổ nói chuyện làm." Thú vị đấy!

Bình Luận (0)
Comment