Hoạn quan tới Vân gia rồi không đi nữa, bọn họ còn muốn dạy Vân Sơ phải tấu đối thế nào khi hoàng đế hỏi.
Bao gồm vị trí đứng, dùng loại giọng nói thế nào, ánh mắt phải nhìn vào đâu, hai tay đặt chỗ nào, rồi soạn hẳn cho Vân Sơ những câu trả lời trước, muốn y học thuộc. Nếu hoàng đế hỏi ra ngoài chủ đề chuẩn bị trước thì trả lời càng ngắn gọn càng tốt.
Bọn họ rất nhanh nhìn thấy một vài khuôn mặt quen thuộc ở Vân gia, đó là những người vốn sắp chết hoặc không rõ tung tích, bây giờ chẳng những sống phây phây, lại còn béo lên rất nhiều.
Thái độ của đám phó phụ Vân gia với hai tên hoạn quan lại vô cùng lãnh đạm, cứ như chưa từng quen biết, dù gọi tên họ trước kia, bọn họ cũng vờ như không nghe thấy.
Vân Sơ lén lút hỏi Tứ Phì, chuyện này là thế nào?
"Nô tỳ này là người Vân gia, không liên quan gì tới hoàng gia, nô tỳ cũng không muốn có chút dính dáng gì tới họ, không muốn nhớ lại bất kỳ chuyện gì quan hệ tới hoàng cung."
Tứ Phì trả lời câu này không hề nhỏ giọng, khiến đám hoạn quan rất ngạc nhiên, hai hoạn quan này có lẽ là người không tệ, vì vẻ mặt họ rõ ràng là vui mừng cho Tứ Phì.
Qua hai ngày tiếp xúc với hai hoạn quan này, Vân Sơ nhận ra, hiểu biết trước kia của mình về hoạn quan là sai lầm.
Bọn họ không khác mấy người thường, càng không có chuyện mặt trắng như ngọc, hoặc là bị nữ tính hóa, họ đi lại nói chuyện giống người bình thường, không có cái giọng thỏ thẻ. Nói cho cùng họ chỉ là gia nô của hoàng đế thôi, không có gì đặc biệt hơn.
Nam nhân trông ưa nhìn cũng không phải sẽ bị đưa vào hoàng cung làm hoạn quan, chỉ bị đưa tới nơi chuyên bồi dưỡng luyến đồng, hoặc ai đó cố ý nuôi dưỡng, dùng vào việc lớn.
Khi tiễn hai hoạn quan đi, Vân Sơ theo lời dặn của Thôi nương tử, không hỏi tên người ta, chỉ theo phép lịch sự nhét cho mỗi một hạt vàng. Thấy họ nhận, Thôi nương tử thở phào.
"Đâu cần phải khẩn trương như thế, ta thấy hai người đó không tệ, họ tới nhà chúng ta không bới móc, không gây khó dễ, không vòi vĩnh, ngươi khẩn trương thế làm gì?" Vân Sơ khó hiểu, y thấy hai hoạn quan đó tuy nghiêm khắc, nhưng là người hiểu lý lẽ, chưa từng làm việc gì gây khó dễ cho Vân gia:
Không ngờ Thôi nương tử nghiêm túc dặn:" Lang quân sau này gặp hoạn quan thì tránh thật xa vào, vấn đề chưa bao giờ nằm trên người họ, mà là người khác nhìn vào lang quân tiếp xúc với họ ra sao?"
"Hoạn quan quan hệ với ngoại quan là đại kỵ, nếu một ngày nào đó lang quân có thể ra vào đại nội cũng đừng tiếp nhận thiện chí hoạn quan đưa ra, không ai biết thiện chí đó có phải là thuốc độc không."
"Tóm lại, lang quân coi họ như ôn dịch là được."
Tứ Phì ở bên cũng nói vào:" Lang quân, hoạn quan không phải nam nhân, âm độc không ai bằng, lờ họ đi. Bọn họ vốn là nô phó, chỉ biết cáo mượn oai hùm dọa dẫm người khác, lang quân càng xử tệ với họ càng yên thân. Hoạn quan có thể tới bên bệ hạ, hoàng hậu, quý phi không có mấy."
"Mỗi câu nói của họ bên bệ hạ đều bị người ta ghi lại, nên căn bản họ không dám nói bừa."
Vân Sơ không tán đồng lắm, nhưng ở mặt này y không có kiến thức bằng người ta, cứ nghe theo đã.
Hai ngày sau, đúng ngày 18 tháng 3, sinh nhật Văn Đức hoàng hậu.
Trời con chưa sáng Vân Sơ đã bị Thôi nương tử đánh thức, sau đó là tắm rửa phức tạp. Tuy bị năm sáu lão phụ hầu hạ tắm rửa, Vân Sơ hơi xấu hổ, nhưng bọn họ cực kỳ chuyên nghiệp, chốc lát thôi y được tắm rửa sạch sẽ mặc quan phục mới, bắt đầu có người trang điểm đánh phấn.
Vân Sơ nhìn vào gương, đánh chết cũng không cho họ làm nữa, bôi quá nhiều phấn trắng rồi.
Hóa trang xong, Vân Sơ đi xem Vân Na vẫn ngủ, đứa bé này vừa mắt mắt ra đã vội vàng chui xuống chăn, sợ hãi la hét:" Đánh quỷ, đánh quỷ đi!"
Trêu muội tử sợ hết vía, Vân Sơ dương dương đắc ý rời nhà, tới cổng phường Tấn Xương đợi hoàng đế giá lâm, hôm qua y ngủ rất ngon, rất say, tinh thần dư dật.
Hôm nay con phượng hoàng được rửa cực kỳ sạch sẽ, theo quy trình một vị viên ngoại lang lễ bộ đưa tới mà xem, hôm nay hoàng đế sẽ điểm mắt cho con phượng hoàng.
Không phải dùng chu sa, mà hoàng đế dùng máu của mình.
Ở phương diện biểu thị hiếu thuận, vương triều Lý thị có sự truy cầu gần như biến thái, dùng máu điểm mắt, một khi máu khô sẽ biến thành màu đen, chỉ tổ gọi ruồi tới thôi.
Nghe lo lắng của Vân Sơ xong, vị viên ngoại lang lục phẩm trừng mắt, có vẻ rất không muốn nói chuyện với quan viên nhỏ xíu như thế, mãi lâu mới nói:" Máu nhuộm chu sa."
Vân Sơ mới làm ra vẻ vỡ lẽ, cho vị quan viên lục phẩm đó đủ thể diện.
Khi mặt trời rời núi, Vân Sơ đứng ở vị trí vừa vặn vừa vặn nhìn thấy cảnh mặt trời đỏ rực di chuyển tới bên miệng phượng hoàng.
Thế là y liền mời vị viên ngoại lang kia tới, nhìn kỳ cảnh phượng hoàng thôn nhật, đang định nói vài câu giải thích sự thần kỳ của cảnh trì này thì người ta quỳ sụp xuống đất, hai tay giơ cao, ho to:" Điềm lành! Điềm lành!"
Ông ta là quan viên lễ bộ, chẳng là cả ngày vắt óc nghĩ ra điềm lành mua vui cho hoàng đế, kỳ cảnh phượng hoàng thôn nhật xuất hiện làm phòng tuyến tâm lý của ông ta sụp đổ.
"Đây là điềm lành khoáng thế!" Viên ngoại lang lớn tiếng hô vang, tựa hồ muốn dùng tiếng hô của mình làm toàn bộ người Trường An nghe thấy, chỉ đáng tiếc, lúc này có thể đứng trên đường chỉ có quân tốt của Kim ngô vệ, cùng đám người Hữu vệ mặc giáp cầm vũ khí.
Rất nhanh huyện lệnh Lư Xương Minh tới, giống viên ngoại lang kia, ông ta nhìn thấy cảnh phượng hoàng thôn nhật tức thì quỳ xuống khấu bái luôn mồm hô vạn tuế.
Tới khi thống lĩnh Trường An, phủ doãn Kinh Triệu phủ, tước vị thân vương, chính tam phẩm, nhân vật trứ danh thành Trường An, Kỷ vương Lý Thận cũng dùng đại lễ triều bái ... Vân Sơ mới nhận ra, hình như mình làm ra cái gì đó ghê gớm lắm.
Con phượng hoàng này đặt ở vị trí cố định, mặt trời mỗi ngày cũng lên theo quỹ tích cố định, thế nào cũng có góc độ nào đó nhìn vào giống như nó dùng mỏ mổ mặt trời.
Chuyện đó có gì khó hiểu đâu, chẳng lẽ bao nhiêu quan lớn hiển quý như thế mà không hiểu sao?
Lại một vị quan lớn nữa tới, Vân Sơ cùng những người tới trước khấu bái con phượng hoàng, khấu bái thật đấy, cái loạn dùng đầu đập xuống nền đá luôn ấy.
May mà Văn Đức hoàng hậu đã từ người hóa thành thần, thôi coi như mình bái Phật.