Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 192 - Q1 - Chương 192: Trường An Đệ Nhất Cảnh, Phượng Hoàng Thôn Nhật. (2)

Q1 - Chương 192: Trường An đệ nhất cảnh, Phượng hoàng thôn nhật. (2) Q1 - Chương 192: Trường An đệ nhất cảnh, Phượng hoàng thôn nhật. (2)

Rất nhanh chuyện phượng hoàng thôn nhật qua miệng người ta truyền khắp nơi biến thành Trường An đệ nhất kỳ cảnh, so với cái gì mà Bá liễu phong tuyết, Ly Sơn vãn chiếu, Khúc Giang lưu ẩm thì cao minh hơn nhiều, thần thánh hơn nhiều.

Mọi người đều tung hô thịnh cảnh, thậm chí có người vơ vét chữ trong bụng để làm thơ.

Còn về phần Vân Sơ người tạo ra điềm lành kia thì chẳng ai buồn để ý, y đứng ở vòng ngoài cùng với đám Kim ngô vệ, chẳng có gì bắt mắt, cứ nghe răng cười như thằng ngốc.

Một đám kỵ binh giáp đen đeo mặt nạ quỷ bằng sắt từ lối rẽ trên đường xuất hiện, mã sóc trong tay cầm ngang, tựa hồ chuẩn bị xung phong bất kỳ lúc nào.

Đám người này vừa xuất hiện, ngay cả Kỷ vương Lý Thận ồn ào nhất cũng ngậm miệng, người có mặt đều phẩy áo, chỉnh quan phục. Vân Sơ chính là màu xanh duy nhất trong chỗ muôn hồng ngàn tía này.

Không ai nói gì cả, từng người đặt ngang tay làm sáp thủ lễ, trang trọng nghiêm túc như pho tượng.

Chỉ có tiếng vó ngựa lọc cọc chỉnh tề của đám kỵ binh giáp đen, như gõ vào lòng mỗi người.

Nhìn Huyền Giáp Quân trong truyền thuyết, Vân Sơ đột nhiên phát hiện, trong số những tên cầm ngang mã sóc kia, không ít người tay run run rồi.

Không phải nói đây là đối quân lúc bất động như núi cao, lúc hành động như sấm sét à? Sao mới cầm ngang một chút đã không chịu nổi rồi?

Đây có còn là Huyền Giáp Quân danh chấn thiên hạ, khiến phản tặc nghe tên kinh hồn táng đởm không?

Đây là còn là Huyền Giáp Quân cùng Thái tông hoàng đế ở Hổ Lao quan bách kỵ phá vạn quân, bách chiến bách thắng không?

Có điều giáp trụ trên người bọn họ thì tốt thật, mã sóc trong tay bọn họ nặng chình chịch, chiến mã phía dưới đúng là thần tuấn.

Chỉ mỗi đám kỵ sĩ trên ngựa chẳng ra làm sao.

Giây phút đó Vân Sơ cũng có một loại suy nghĩ kỳ quái, muốn lên chiến trường đối diện với đám Huyền Giáp trọng kỵ này, dẫm đạp bọn chúng, giết cho chúng không còn manh giáp.

Đám khốn này đúng là sỉ nhục của quân nhân.

Khi Vân Sơ đang suy nghĩ linh tinh thì lại có một đội bộ tốt tay cầm yêu đao bước chân chỉnh tề đi qua. Sau khi đám người này tới, Huyền Giáp Quân như được đại xá, mã sóc cầm ngang hạ ngay xuống, lần này chẳng còn chỉnh tề gì nữa, rất khó coi.

Đám bộ tốt đi vào phường Tấn Xương không một bóng người, cứ cách năm bước lại có một người đứng, tới khi đội ngũ kéo dài tới tận sơn môn của chùa Đại Từ Ân.

Sau đám người này chính là toàn bộ nghi trượng xuất hành của hoàng đế, đội ngũ rất dài. Vân Sơ trừ phát hiện ra cung nữ ở đây với phó phụ nhà mình là hai chủng loại khác nhau, ngoài ra y chẳng có chút cảm xúc nào.

Xe ngựa hoàng đế ngồi vô cùng lớn, cũng vô cùng nặng, nhiều nơi chế tác bằng gỗ nguyên khối, ước đoán đại khái thì ít nhất hơn 1 tấn. Dự đoán này là mức thấp nhất rồi đấy.

Có điều bánh xe không có cao su giảm xóc, hệ thống treo cũng không có lò xo giảm sóc, cho dù bên trong chiếc xe ngựa này có xa hoa tới mấy, đoán chừng nếu hoàng đế mà ngồi cái xe này rời Trường An sẽ bị rung cho long não.

Kéo xe cho hoàng đế là sáu con ngựa, khách quan mà nói, mỗi con trông đều thần tuấn hơn con ngựa mận chín, hơn nữa còn màu đen tuyền. Vân Sơ nhìn rất lâu không thấy một cái lông tạp nào.

Mã phu đánh xe cho hoàng đế có hai người, một trên một dưới, người ở dưới cứ như bị cho vào hộp, còn tráng hán phía trên lại cường tráng tới không giống người, lại còn mặc trọng giáp, nên động tác đánh xe cũng chẳng chuẩn. Đây chắc là cái khiên thịt của hoàng đế.

Vách phía trước xe ngựa hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng trẻo của thanh niên trên hai mươi, có điều trông hơi thiếu tinh thần, chính là Đại Đường hoàng đế Lý Trị. Mọi người lập tức khom mình thi lễ:" Cung nghênh bệ hạ."

Lý Trị ngáp một cái mới uể oải nói:" Các khanh bình thân."

Nói xong đi theo bậc thềm đã đặt xong rời xa giá, trước tiên là nhìn con phượng hoàng hùng vĩ đặt trên cổng phường Tấn Xương, nói với bí thư thừa bên cạnh:" Có lòng rồi."

Sau đó mới nhìn sang Ký vương Lý Thận cung kính đứng đó, đi tới vỗ vỗ vai hắn:" Sinh muộn hơn trẫm có hai tháng thôi, còn trẻ thế mà sao trông sa sút vậy?"

Kỷ vương Lý Thận dong dong cao, gương mặt hơi xanh xao, giống như người thiếu máu, cúi đầu:" Huynh trưởng hùng tư bừng bừng, tiểu đệ sao có thể so sánh được."

Lý Trị lại nói:" Ai là Lư Xương Minh, đứng ra cho trẫm xem, có tâm này không đơn giản đâu."

Vốn Lư Xương Minh ở bên đợi hoàng đế hỏi chuyện, nhưng nghe giọng điệu hoàng đế bất thường, quỳ sụp ngay xuống:" Bẩm bệ hạ, đây không phải là chủ ý của thần mà do lý trưởng phường Tấn Xương Vân Sơ làm."

Vân Sơ không ngờ thứ chó má Lư Xương Minh bình thường cướp công mình, bia công đức cũng đường hoàng viết tên hắn vào, chưa từng nhắc tới mình nửa chữ, vừa xong phát hiện ra kỳ cảnh cũng vênh váo nhận lời chúc xung quanh. Giờ phát hiển tình hình không ổn liền đẩy ngay mình ra chắn đao.

Hết cách Vân Sơ đành đứng ra, cúi đầu đợi hoàng đế xử lý.

Lý Trị không để ý tới Vân Sơ, cười nhạt:" Lư Xương Minh, ngươi là người thế nào, làm việc ra sao, tưởng trẫm không biết à? Ngươi tại nhiệm ở huyện Vạn Niên đã hai năm rưỡi, nếu có tâm tư này thì đã làm từ lâu, không đợi tới bây giờ?"

"Tuy nói phường Tấn Xương có công tích cũng là công tích của ngươi, nhưng trẫm chướng mắt với hành vi dát vàng lên mặt của ngươi."

"Quản lý cho tốt huyện Vạn Niên mới là công tích tốt nhất của ngươi."

Lư Xương Minh rối rít khấu đầu không dám ho he gì.

Lý Trị nhìn Vân Sơ:" Công thần Quy Tư?"

Vân Sơ không bất ngờ gì cả, hoạn quan còn tới tận nhà mình ở rồi, ngươi ta lại chẳng biết quá rõ sao, dựa theo đúng chỉ dạy của hoạn quan khom người thi lễ:" Thần không dám."

"Có gì mà không dám, từ thiên binh vạn mã Đột Quyết giết ra, công lao của ngươi thì thuộc về ngươi. Trẫm chỉ hỏi ngươi, vì sao làm con phượng hoàng lớn này trước cổng phường Tấn Xương?"

"Văn Đức hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, không phải phượng hoàng không đủ biểu công." Câu này có mẫu sẵn, Vân Sơ cứ thế mà đáp:

Lý Trị ngẩng đầu nhìn bức tượng phượng hoàng lấp lánh dưới ánh mặt trời, im lặng hồi lâu mới nói:" Có lòng rồi."

….

Bá liễu phong tuyết: Cảnh tuyết phủ cây liễu trồng hai bờ Bá Hà:

Ly Sơn vãn chiếu: Ráng chiều Ly Sơn.

Khúc Giang lưu ẩm: Cảnh Khúc Giang chảy qua tán cây rậm rạp um tùm.

(*) Ảnh minh họa, Bá liễu phong tuyết.

Bình Luận (0)
Comment