Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 193 - Q1 - Chương 193: Hoàng Đế Hình Như Cái Gì Cũng Biết. (1)

Q1 - Chương 193: Hoàng đế hình như cái gì cũng biết. (1) Q1 - Chương 193: Hoàng đế hình như cái gì cũng biết. (1)

Kiểu nói chuyện của Lý Trị khiến người ta khó biết hắn đang nói với ai, đôi khi cảm giác chẳng nói với ai cả chỉ tự lẩm bẩm thôi, không tỏ ra mình chú ý tới ai quá nhiều. Hắn nhìn bia công đức cực kỳ bắt mắt bên đường, không nhịn được cười, gọi vào xa giá:" Nàng cũng ra đây xem đi, xem phụ nhân Đại Đường ngưỡng mộ mẫu hậu trẫm ra sao."

Tức thì một nữ tử bế đứa bé từ trên xe đi xuống, khoảng cách khá gân, người chưa tới mà hương thơm đã đến, rất dễ ngửi, Vân Sơ bất giác muốn nhìn trộm, vừa ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ thì thấy ngay một cặp mắt đen láy đang tựa cười tựa không nhìn mình, khẽ giật mình một cái, lập tức cúi đầu.

Nữ tử bế đứa bé đó vừa xuất hiện, trong đám quan viên tức thì xuất hiện náo động nho nhỏ, thậm chí Vân Sơ còn nghe thấy có người nói:" Sao lại là nàng ta?"

Vân Sơ cảm giác nữ nhân đấy vẫn đang nhìn mình, không cách nào ngẩng đầu, đành nhìn chằm chằm xuống chân không nhúc nhích.

Nữ tử có vẻ cũng biết mình là trung tâm dư luận, nàng chẳng để ý , tới khi trong mũi Vân Sơ thậm chí ngửi thấy được mùi thơm của sữa, y liền nhìn thấy một đoạn váy vàng nhạt.

"Ngẩng đầu lên." Giọng nàng rất dễ nghe.

Vân Sơ ngẩng đầu, nhưng không ngẩng quá cao, trước tiên nhìn thấy đứa bé bụ bẫm đang nhe cái miệng không răng ra cười với mình, sau đó mới nhìn thấy nữ nhân mặt trái xoan tuyệt mỹ kia, có điều y chỉ ngẩng đầu vừa đủ để nàng nhìn thấy mình, không nhìn thẳng vào nàng.

"Nói lại lần nữa, vì sao làm bức tượng phượng hoàng này?"

"Văn Đức hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, không phải phượng hoàng không đủ biểu công."

Nếu giờ mà sửa lời, Vân Sơ dám khẳng định, Lý Trị sẽ nổi điên băm y thành thịt vụn.

Mà câu này bất kể là ai cũng không thể nói là sai, vì bản thân nó chính xác tới không thể chính xác hơn.

"Tốt nhất là cả đời nói thế ..." Nữ tử cười khẽ rồi rời đi tới bên Lý Trị, vừa vặn cùng nghe cái gọi là Trường An đệ nhất cảnh --- Phượng hoàng thôn nhật.

Sau khi đi vào cổng phường, Lý Trị không ngồi xe nữa, mà dẫm vài cái lên con đường sạch sẽ ngay ngắn, nói với Vũ Mị:" Số gạch lát nền này đã trải một thời gian rồi, không phải vì đón trẫm mà làm."

Vũ Mị đưa tay trái vuốt nhẹ mái tóc mây, động tác đơn giản cũng toát lên vẻ ôn nhu vô hạn:" Thiếp thân dám khẳng định, tiền trải nền tới từ những phụ nhân trên bia đá kia."

Lý Trị vẫy tay gọi Vân Sơ:" Tới đây, có phải thế không?"

Vân Sơ khom người:" Bệ hạ anh minh, bách tính kính yêu Văn Đức hoàng hậu sâu nặng, làm xong phượng hoàng còn dư chút ít, vi thần liền dùng số tiền đó trải đường."

"Không thu tiền từ phường dân chứ?" Lý Trị truy hỏi:

Tuy tinh thần tập trung cao độ, tâm lý khẩn trương, tim cũng đập thình thịch, Vân Sơ chẳng sợ hãi, lòng còn chửi, con mẹ nó đường đường hoàng đế mà dây dưa vì vài đồng tiền.

Lòng thì chửi, miệng vẫn mau mắn đáp:" Vi thần không thu đồng nào, ngược lại, bất kể là làm phượng hoàng hay trải đường, bách tính tham dự đều được trả công không ít."

"Nếu như chỉ vì làm phượng hoàng để bách tính oán hận, vậy sẽ mất đi ý nghĩa kỷ niệm Văn Đức hoàng hậu, chẳng thể ca ngợi công đức mà lại còn làm xấu hình ảnh Văn Đức hoàng hậu, vi thần tuyệt đối không cho phép việc đó."

Lý Trị khẽ gật gù:" Hôm nay xem như có được một việc làm lòng trẫm thư thái."

Vũ Mị mỉm cười:" Bệ hạ là thiên tử, Lôi Đình vũ lộ đều là quân ân, cứ theo tâm tình mà thưởng phạt là được. Có điều trước đó phải hỏi vị lý trưởng tạo phúc vạn dân này một việc."

Lý Trị ồ một tiếng, nhìn Vân Sơ:" Ngươi tới dạy Lương Kiến Phương đọc sách, hai ngày sau ông ta liền làm ra bài Nam nhi hành phải không?"

Vân Sơ lắc đầu quầy quậy:" Khi đó Nhạn Môn hầu uống say, một bên múa đao, một bên ngâm thơ, vi thần mới đầu còn cho rằng ông ấy nói linh tinh, nghe được vài câu thấy không đúng, vội lấy bút mực chép lại. Sau đó liền có bài Nam nhi hành. Không giấu bệ hạ, khi đó thần nghe bài ca này cũng huyết mạch sục sôi, hận không thể lại lên chiến trường, lập công mới vì Đại Đường."

Lý Trị hít sâu một hơi:" Chẳng lẽ đúng là do lão khốn kiếp đó say rượu ngâm ra? Một cái thứ chẳng biết được mấy chữ, ngâm ra được bài thơ ai cũng thích sao?"

"Có điều cũng phải, bài thơ đó được cái khí thế, chứ bằng trắc vần điệu thì khỏi bàn tới."

Vũ Mị không tiếp lời, chẳng biết vì thấy Vân Sơ đáng thương hay vì nguyên cớ khác, ngược lại chỉ đường xá trong phường nói:" Bệ hạ hôm nay tới bái tế mẫu hậu, thời gian nhiều, hay là đi dạo cái phường nhỏ này một phen, xem xét dân tình cũng tốt."

Lý Trị nheo mắt đứng ở ngã tư phường thị, nhìn trái nhìn phải:" Cảm giác quái dị khó diễn tả hết."

"Bệ hạ cứ thong thả cảm thụ đi, cảm giác này với bệ hạ mà nói là trăm năm khó gặp đấy."

Vân Sơ cảm kích nhìn bóng lưng Vũ Mị, y thực sự không biết mình đã làm gì mà nàng lại không tiếc công sức giúp mình như thế.

Vũ Mị không nhìn y mà nhìn đứa bé, đứa bé vừa chảy nước dãi, hai chân vừa nhún nhún vừa "à à à", giống như đang nói với nó.

Lý Trị đi về phía trước, hai hàng võ sĩ nhanh chóng rút về phía trước, làm thế vừa không chắn tầm nhìn hoàng đế, vừa đảm bảo an toàn.

Tay của Lý Trì rất ác, hắn thích nhỏ trúc, trúc vừa mọc được ít rễ bị hắn rút mạnh ra ném lên mặt đất:" Vừa mới trồng."

Vân Sơ vội đi tới nhặt cây trúc lên, cắm trở lại vào đất, còn dẫm dẫm cho thật chặt, sau đó mới nói:"Vi thần không có nhiều tiền, tiền trong kho huyện Vạn Niên dùng vào việc lớn, chưa tới lượt cái phường Tấn Xương nhỏ bé."

"Mà nhà cửa trong phường quá cũ nát, thực sự ảnh hưởng tới cảnh sắc, bất đắc dĩ thần trồng trúc bên kênh, muốn dùng phong nhã che đi điêu linh. Như vậy có thể trì hoãn chúng thời gian, để thân gom tiền lương sửa hết lại nhà cửa cũ trong phường."

Lý Trị quan sát nhà dân chen chúc hai bên đường, lắc đầu:" Tốn kém quá."

Vân Sơ chắp tay:" Bẩm bệ hạ, nếu như xây xong nhà mới, giá nhà tăng lên chục lần, bách tính sẽ dốc toàn lực sửa nhà cũ thành nhà mới. Các lại viên chỉ cần bố trí cách cục đường phố, thiết kế dáng vẻ nhà cửa, không cần hao phí của triều đình một đồng, thần có thể xây mới hết nhà trong phường."

"Như thế bách tính có lợi, triều đình cũng có được thể diện."

Lý Trị quay sang nhìn y:" Nếu như không cần tốn của triều đình một đồng nào, vì sao ngươi còn gom tiền lương?"

(*) Ảnh minh họa, Khúc Giang lưu ẩm.

Bình Luận (0)
Comment