Câu hỏi của Lý Trị tuy nằm ngoài nội dung hoạn quan chuẩn bị cho Vân Sơ, nhưng không ngoài dự tính của y: "Khởi bẩm bệ hạ, một phường thị đẹp đẽ như thế còn cần có khách sạn, quán ăn, hiệu lương thực, có những thứ liên quan tới dân sinh. Thần cho rằng những thứ này nên do phường bỏ tiền xây dựng, sau đó tất nhiên thuộc về sở hữu của phường chỉ cần cho thuê, sẽ có thu nhập không nhỏ."
"Như thế phường có thê bách tính làm công, bệ hạ cũng có được nguồn nước tinh khiết, mặt đất sạch sẽ, đường xá hoàn chỉnh, cùng các loại cảnh quan bệ hạ thấy trong tầm mắt."
Lý Trị lẩm bẩm:" Trong tấu chương của Lý Nghĩa Phù không có thứ này, xem ra Nhân Miêu không phải cái gì cũng biết."
Vũ Mị nói vào:" Nghe người nói trăm lần không bằng tận mắt thấy một lần, thế sự như ván cờ, có người thấy một bước, có người thấy ba bước. Thiếp nghe nói, người có trí tuệ lớn nhìn hơn trăm bước, càng có người mới vào ván cờ liền biết sinh tử tồn vong. Bệ hạ có hết kỳ tài thiên hạ, hẳn biết lời này của thiếp không sai."
Lý Trị cũng chẳng bận tâm Vân Sơ ở bên:" Y mà cũng xứng so với những đại tài kia à?"
Vân Sơ nghe vậy chỉ có thể cười ngốc nghếch.
Đại Tài mà Lý Trì nói không phải Lý Tịnh đã mất thì cũng là Lý Tích đang còn sống, hoặc là vị cữu cữu phiền phức Trường Tôn Vô Kỵ của hắn, so với những người này, Vân Sơ thực sự không là cái gì.
Chỉ là Vũ Mị cứ thi thoảng nhìn về phía y, đứa bé béo lại còn muốn đưa tay ra tóm áo y ....
Vân Sơ trang trí phường Tấn Xương dựa theo đình viện của mình, cho nên xuyên qua cửa sổ hình dẻ quả trên tường bao, có thể thấy một cây hoa lê nở rộ, hoặc một cành hồng đào vươn ra từ tường, ở ngay trên đỉnh đầu, vươn tay ra là có thẻ chạm tới.
Lý Trị quả nhiên ngứa tay, hắn ỷ vào ưu thế chiều cao, hết sức tự nhiên bẻ gãy cành đào đang nở rất đẹp, giao cho hoạn quan Đoạn Hồng, lát nữa cắm vào bình hoa hiến mẫu thân.
Tơ liễu rủ xuống phất qua mặt nước, không ngừng lay động, rất có linh khí.
Lý Trị dùng dao cắt luôn, chuẩn bị hiến cho mẫu thân, biểu thị thương nhớ.
Vân Sơ nhìn cành liễu bị Lý Trị cắn như cho gặm thì trong lòng khó chịu vô cùng, chỉ là sau lưng hắn có tên kim giáp võ sĩ cao như núi, không dám ý kiến. Tên võ sĩ này ít nhất chắc phải 300 cân nhỉ?
Khi Lý Trị chuẩn bị xuống nước vớt cá trong ao nhỏ, Vũ Mị ho khẽ một tiếng:" Bệ hạ có biết cái ao nước nhỏ này có điển cố không?"
Lý Trị dừng tay:" Điển cố gì?"
Vũ Mị liếc Vân Sơ:" Do thiếu niên nào đó phát lời cuồng ngôn khi xây dựng phường Tấn Xương."
Lý Trị nhìn Vân Sơ đầu đội ô sa, người mặc quan bào xanh lét như con nhái, hời hợt nói:" Nói ra nghe."
"Bách tính phường Tấn Xương y phục rách nát, thiếu niên nào đó thấy hiệu vàng người ta giàu có, liền lừa bịp mấy nghìn bộ quần áo, chưởng quầy người ta chê y đòi nhiều, thiếu niên đó làm thơ chê giễu: Liếc mắt trông cho suốt sự đời, Tấn Xương chớ bảo ao vơi, đến đây xem cá gấp mười Đào Hoa."
Người khác nghe bài thơ này cơ bản khen thơ hay. Lý Trị có quan điểm khác người, nghe mỹ nhân đọc thơ hay, hắn không chú ý vào thơ, mà là tiền.
"Thế có kiếm được quần áo cho bách tính không? Bao nhiêu bộ?"
Không đợi người đương sự là Vân Sơ trả lời, Vũ Mị che miệng cười:" Kiếm được, tới sáu nghìn bộ, toàn là quần áo chắc chắn, chỉ là sau lưng có ba chữ Đức Thắng Long rất lớn."
Nói xong liền cùng Lý Trị cười to, chỉ Vân Sơ mặt đen xì, hoàn toàn không thấy chỗ buồn cười ở đâu.
"Thiếp ... Thiếp tính rồi, sáu nghìn bộ quần áo là 500 quan tiền, bị tên tiểu tử vô lại này lừa mất, lại còn kiếm được tiền công làm quần áo nữa ... Ha ha ha ..."
Hai người bọn họ cứ cười suốt không dứt được, cười tới không đứng thẳng lên được, đứa bé mập thì chẳng biết sao đã vào lòng Vân Sơ. Sau khi Vân Sơ ngăn nó móc mũi mình, không ngờ y chẳng nhớ tại sao nó lại ở trong lòng mình.
Rõ ràng sau lưng Vũ Mị có hai nhũ nương ngực căng phồng, sau lưng Lý Trị có một tên còn to hơn gấu, nếu đám người đó không thích hợp thì Đoạn Hồng lom khom bên hoàng đế cũng là nhân tuyển bề trẻ con tốt, vậy mà đứa lại vào lòng y.
Cảm giác hết sức quái dị.
Tới cuối con đường Lý Trị vốn định quay về, nhưng bị những bức tường trắng trên cao thu hút.
"Nơi đó là đâu?"
"Bẩm bệ hạ, đó là lậu thất nơi các sĩ tử sống."
"Ồ là lậu thất trong một giỏ cơm, một bầu nước, ở trong ngõ hẹp, vui chẳng đổi đấy à?"
Đứa bé mập kéo tai Vân Sơ, làm y chẳng thể trả lời theo dáng vẻ hoạn quan dạy, đành nghiêng đầu đáp:" Đúng ạ, nay có hơn năm trăm sĩ tử của Quốc tử giám sống tại đó."
"Đi xem nào." Lý Trị nhấc chân đi luôn, làm quan viên lễ bộ phía sau sốt ruột gãi tai, nếu đi xem lậu thất, e là quá giờ cúng tế Văn Đức hoàng hậu rồi:
Vũ Mị đúng là nữ tử tốt hiểu lòng người, tới bên hoàng đế nói nhỏ:" Nên đi dâng hương cho mẫu hậu rồi."
Lý Trị lắc đầu chỉ vào tim:" Hương lòng dâng lên mẫu thân chưa từng tắt."
Vũ Mị dùng khăn tay chấm nước mắt:" Bệ hạ nhân hiếu."
"Trẫm chưa từng quên a nương của mình thôi, không liên quan tới nhân hiếu."
Nghe những lời này của Lý Trị, cho dù Vân Sơ cũng phải khen ngợi, xem ra, ở việc tượng niệm mẫu thân, Lý Trị đúng là làm tròn nghĩ vụ của nhi tử.
Không biết từ khi nào mà Địch Nhân Kiệt lại ngồi ở cửa sổ đọc sách, lúc này phong cảnh gian lậu thất của hắn đẹp tới cực điểm.
Một cành hoa lệ đang điêu tàn, gió mát thổi qua, cánh hoa lả tả bay theo gió.
Có cánh hoa rơi xuống đất, có cánh hoa bay vào lậu thất, rụng lên người Địch Nhân Kiên một thân áo đen, đôi mắt chuyên chú, khóe miệng hơi nhếch lên thành nụ cười nhẹ nhàng, chiếc mũi thẳng phối hợp hết sức hài hòa với miệng và các bộ phận khác trên mặt, tạo thành dáng vẻ đầy sức hút.
Trước đó Vân Sơ đã hạ lệnh, người không liên quan không được rời nhà.
Địch Nhân Kiệt làm đúng, hắn không rời nhà, nhưng hắn mở cánh cửa sổ cực lớn của mình ra.
Chút râu trên môi vừa mới hình thành, làm tên khốn kiếp lúc này trông chẳng những thành thục, còn cương nghị.
Trong hoa lê đầy trời, một cành mai đỏ đón gió nở rộ, cành lá khăng khiu vừa vặn phù hợp với hình ảnh sĩ tử dùi mài kinh sử bên song cửa.
Hoàng đế tất nhiên bị hắn thu hút tới bên cửa sổ, hắn gấp sách lại, vừa vặn đề bìa sách hướng ra ngoài lộ bốn chữ --- Đường Luật sơ nghị!
Lúc này Vân Sơ rất muốn tới đấm vào mặt Địch Nhân Kiệt một phát, mẹ nó chứ, cảm giác mấy tháng nỗ lực của mình có khi không bằng mấy chút tạo dáng của hắn.