Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 195 - Q1 - Chương 195: Một Ngày Chẳng Có Gì Đặc Sắc.

Q1 - Chương 195: Một ngày chẳng có gì đặc sắc. Q1 - Chương 195: Một ngày chẳng có gì đặc sắc.

Lý Trị đã chú ý tới sĩ tử ngồi bên cửa sổ rồi, có điều hắn vẫn thong thả đọc bài Lậu thất minh trên tường, biểu thị khinh bỉ với chữ viết trên tường trắng, rồi dùng ngữ khí ôn hòa hỏi: "Ngươi là ai?"

Địch Nhân Kiệt đứng thắng lên, thi lễ tiêu chuẩn: "Bẩm bệ hạ, học sinh là nhi tử của Quỳ Châu trưởng sử Địch Tri Tốn, thái học sinh Địch Nhân Kiệt."

"Địch Tri Tốn?" Lý Trị lẩm bẩm, không có ấn tượng gì với cái tên này:

Lập tức có lại bộ viên ngoại lang đi lên nói nhỏ:" Địch Chi Tốn, người Thái Nguyên Tịnh Châu, là hậu đại quan hoạn, phụ thân Địch Hiếu Tử từng làm tả thừa thượng thư triều Trinh Quán, phong tước Lâm Toánh nam."

"Địch Chi Tốn là con thứ năm của Địch Hiếu Tự, tướng mạo đường đường, đỗ khoa minh kinh, làm quan tới nay."

Lý Trị nghe giới thiệu, vẻ mặt càng thêm hài lòng, chỉ hoa mai đỏ và bài thơ trên tường:" Do ngươi làm sao?"

Địch Nhân Kiệt lắc đầu:" Hồng mai ngạo tuyết là do học sinh sáng tác, còn Lậu thất minh từ tay lý trưởng Vân Sơ."

Lúc này Vân Sơ bị đứa bé mập hành hạ tới khổ, tóc tai tai loạn, đang liên tục phải nghiêng trái nghiêng phải tránh hai cánh tay mũm mím của nó ý đồ với cái đuổi mũ, so với Địch Nhân Kiệt phong độ ngời ngời, điềm đạm tự nhiên thì kém xa. Lý Trị nói:" Vẽ tốt, văn hay, chữ phải luyện thêm."

Vũ Mị nhắc:" Trong tấu chương Lý Nghĩa Phù nói tới thái học sinh dùng thuật Pháp gia ở phường Lễ Tuyền là người này."

Lý Trị càng thêm hứng thú với Địch Nhân Kiệt:" Phường Lễ Tuyền nay so với phường Tấn Xương thì thế nào?"

Địch Nhân Kiệt chắp tay:" Không bằng ạ."

"Vì sao không bằng."

"Pháp gia trị dân, yêu cầu bá đạo, bách tính vì sợ luật pháp mà vâng lời quan phủ, mặc dù có thể làm được lệnh ra thực thi, khiến bách tính không dám vượt quá luật pháp một bước. Nhưng mất đi chút hiệu lực và thong dong."

Lý Trị xua tay:" Tất nhiên rồi, có được có mất, đó mới là đạo hành chính, làm tiếp, trẫm muốn xem."

Địch Nhân Kiệt dùng sáp thủ lễ:" Vâng."

Lý Trị ngẩng đầu lên nhìn mặt trời rất cao, thở dài:" Tới chùa Từ Ân đi, mỗi lần tới đây, lòng trẫm lại bi thương."

Nhũ nương đón lấy đứa bé mập, nó liền khóc toáng lên, đợi đứa bé vào lòng Vũ Mị, tiếng khóc ngưng lại, đôi mắt to đen láy cứ nhìn Vân Sơ, tựa hồ quyến luyến lắm.

Vũ Mị thấy Lý Hoằng dính Vân Sơ như thế cũng lấy làm lạ, đứa bé này rất sợ người lạ, chỉ khi nào nàng bế, hoặc nhũ nương cho bú mới yên, lúc khác rất quấy.

Không ngờ vào lòng Vân Sơ chẳng ọ ẹ gì, còn cùng Vân Sơ chơi rất vui, điều này làm nàng khó hiểu.

Đoàn người hoàng đế vào chùa Đại Từ Ân liền không còn việc của Vân Sơ nữa, y ngồi bên cửa sổ của Địch Nhân Kiệt, uống một bát nước lớn, ở bên cạnh hoàng đế rất áp lực, khiến y mất nước mạnh, chỉ chòm râu đẹp đẽ của Địch Nhân Kiệt:" Vì hôm nay mà ngươi chuyên môn để râu à?"

Địch Nhân Kiệt cũng ngồi vắt chân ở cửa sổ, đắc vuốt chòm râu mới nuôi:" Ta lần đầu gặp bệ hạ, tất nhiên phải xét tới mọi tình huống. Ngươi mới chỉ 14, có thể giả ngốc, giả vô tri, với gia thế của ta không thể học ngươi, nên phải để lại ấn tượng vững vàng, đáng tin với bệ hạ, như thế quan vận mới hanh thông."

"Ta cho rằng ngươi chỉ muốn làm việc, không muốn làm quan chứ." Vân Sơ nói câu này không có ý mỉa mai gì:

"Sao thế được, phụ thân ta là nhi tử thứ năm trong nhà, tước vị ruộng đất không có phần của ông ấy, miễn cưỡng được chia chủ tiền tài sống qua ngày thôi." Địch Nhân Kiệt cũng rót bát nước cầm lên tay:

"Mỗi lần về quê tế tổ, nhìn thấy phụ thân quỳ dưới cùng, ta không phục, nhà ta chỉ có phụ thân ta dựa vào bản lĩnh vươn lên, người khác đều nhờ quan hệ của tổ phụ mới làm được chức quan nhỏ."

"Ngươi đợi mà xem, sau này ta nhất định làm quan lớn, khi về quê tế tổ, để ấm người đó phải quỳ xuống đón."

Vân Sơ tán thành chuyện này:" Vậy người định dùng pháp chế ở phường Lễ Tuyền thật đấy à?"

"Phải như thế, hiện giờ định ra quy củ khó một chút, đợi ta hoàn thiện rồi, thiết lập điều lệ thưởng phạt, sau này có thể dựa vào đó quản lý phường dân. Để bọn họ sống trong hoàn cảnh hài hòa, không có phân tranh."

"Theo đuổi cuộc sống mỹ hảo của con người là vô hạn, chứ không phải dậm chân tại chỗ. Pháp chế có thể quản lý nhất thời, nhưng sau một thời gian, pháp chế của ngươi cũng không ngừng tu bổ."

"Ta sẽ không để sai sót gì."

Hết cách, tên Địch Nhân Kiệt này, hoặc có thể nói người Đường, tên nào tên nấy ngang như lừa, cơ bản không đi tới đường cùng không quay đầu.

Địch Nhân Kiệt hỏi:" Tiếp theo ngươi định làm gì?"

"Thu phí đi qua đại môn." Vân Sơ thản nhiên nói:

Địch Nhân Kiệt trợn mắt, chán không muốn chỉ trích tên này làm việc hạ tiện nữa: "Ngươi không sợ không ai thèm vào phường Tấn Xương của ngươi nữa à?"

Vân Sơ tự tin nói:" Ngươi sai rồi, bây giờ ta cần sàng lọc khách, phường Tấn Xương chỉ có chừng đó thôi, ta muốn đuổi hết người rảnh rỗi tới dạo chơi hay xem náo nhiệt."

"Đuổi đi càng nhiều, vì cung cấp trải nghiệm du ngoạn càng tốt hơn cho người sẵn lòng bỏ tiền ra tới phường Tấn Xương chơi. Ta đoán chừng, thu nhập vé vào cửa sẽ tăng gấp đôi."

"Cùng với việc phường dân ngày càng giàu có, người đi vào cũng giàu có, tới khi đó giá đất tăng lên, đó mới là thu nhập lớn mà ta kỳ vọng."

Địch Nhân Kiệt nghe xong mới thở dài:" Mệt lắm đấy."

Vân Sơ gật đầu:" Vốn mệt mà, chúng ta tự chuốc lấy thôi."

"Vì sao ngươi lại làm thế, nếu chỉ vì thăng quan, ta thấy huynh đệ chúng ta còn có cách hay hơn, làm lý trưởng, có thành tích, sau đó thăng tiến rõ ràng là cách kém nhất."

"Vì sao à, vì người Đại Đường ở Tây Vực bốc phét ghê quá."

Địch Nhân Kiệt không hiểu gì:" Thế là sao?"

Vân Sơ gãi đầu, lấy ra một miếng cam thảo cho vào mồm nhai:" Vì những lời phét lác đó, người ta hình dung Trường An thế này."

"Thiên khả hãn của Đại Đường ở trong cung điện đúc bằng vàng, tay cầm lôi điện, cách ngàn dặm cũng có thể lấy mạng người. Trong truyền thuyết thành Trường An luôn rực sáng, vì mặt trời treo trên cung điện của Thiên khả hãn ..."

Đó là lời kể của Con khỉ già về Trường An cho Vân Sơ nghe trước kia, một phần là do ông ta tưởng tượng, còn lại là tưởng tượng của người khác, sau đó tới lượt y bốc phét theo.

Địch Nhân Kiệt nghe cũng hổ thẹn, nhất là nghe tới người ta không cần làm việc vất vả cũng đủ ăn, không cần ủ rượu cũng có rượu mạch từ đất chảy ra thì chỉ muốn giấu mặt đi:" Ngươi muốn biến phường Tấn Xương thành dáng vẻ trong truyền thuyết đó à?"

"Bất kể thế nào cũng không thể để mất mặt như bây giờ"

Vân Sơ đứng dậy vẫy vẫy tay với Địch Nhân Kiệt, xong việc rồi, lão tử về nhà ngủ một giấc đã, hôm nay hao tổn tinh thần hơi nhiều rồi, nhưng mà nói chung thì chẳng có gì đặc sắc lắm.

Bình Luận (0)
Comment