Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 207 - Q1 - Chương 207: Đi Gặp Thần Tiên.

Q1 - Chương 207: Đi gặp thần tiên. Q1 - Chương 207: Đi gặp thần tiên.

Hà y chính chỉ nói dẫn Vân Sơ đi trải đời, mở mang đầu óc, không nói là tới đâu, khi xe ngựa hai người đỗ lại ở phường Đại Ninh, Vân Sơ mới thấy lạ.

"Hà y chính, chúng ta đi bái phỏng vì quyền quý nào sao?"

"Là quyền quý mà cũng không phải quyền quý, hôm nay mỗ dẫn ngươi đi gặp lão tổ tông trong nghề của chúng ta."

Lão tổ tông! Vân Sơ sững sờ.

Nói thật, đêm trước khi gặp hoàng đế, Vân Sơ ngủ như lợn chết, không có chút hồi hộp nào, gặp rồi cũng chẳng có mấy cảm xúc.

Bây giờ nghe Hà y chính nói, Vân Sơ thấy đầu mình giống như bị người ta chẻ làm đôi, sáng sủa hẳn lên.

Y không phải chưa từng gặp Tôn thần tiên, chẳng những gặp rồi còn từng thắp hương, khấu đầu, mong cả nhà không bệnh không tật.

Giờ sắp gặp chân thần rồi, Vân Sơ tức thì bỏ rơi Hà y chính, sải bước như bay tiến về phía trước, thần tiên đấy, lúc này không chạy nhanh chút thì đúng là não có bệnh rồi.

"Ái chà, ngươi chạy nhanh thế làm cái gì, không có ta dẫn đường, ngươi làm sao mà vào được." Hà y chính đuổi không nổi, ở sau gọi với theo:

Vân Sơ thất vọng lắm.

Không phải gặp được Tôn Tư Mạc cảm thấy thất vọng, mà là trong tòa viện tử không lớn chật ních người toàn vị thuốc.

Đừng nói là đi vào, cho dù là muốn nhìn vào thôi cũng bị đống đầu người lố nhố che kín.

Hà y chính dậm chân mắng:" Là kẻ khốn kiếp nào tiết lộ tin tức?"

Lập tức có kẻ khốn kiếp ở bên trong mắng lại:" Chỉ cho những quan lớn các ngươi lén lén lút lút đi gặp Tôn thần tiên, không cho đám quan nhỏ bọn ta đi gặp à? Trước mặt Tôn thần tiên, quan chức của ngươi có tác dụng chó gì."

"Có giỏi thì bước ra đây."

"Có giỏi thì chen vào đây tìm ta ..."

Người trông sân rất ngang tàng, bất kể Hà Y chính nhảy lên tìm người chửi mắng mình ra sao cũng không nhìn thấy.

Sau đó Hà y chính đang bực tức thì thấy Vân Sơ leo tường.

"Ngươi leo tường làm cái gì?"

"Không leo tường thì không thấy được Tôn thần tiên, dù không thể nói chuyện, nhìn từ xa thôi cũng là phúc khí rồi."

"Lời này phải lắm, kéo ta lên với ..."

Vân Sơ nhẹ nhàng leo lên tường, cúi xuống kéo Hà y chính béo tốt lên, thế là tất cả đều đứng dưới chân bọn họ rồi.

"Vừa rồi quân khốn kiếp nào mắng lão phu đi ra đây, để lão phu xem ngươi là yêu ma quỷ quái phương nào dám càn rỡ ở kinh thành."

Đám đông ngửng đầu lên nhìn Hà y chính trên tường cao, đều ngậm miệng, cùng là người trong nghề, có ai không biết ông ta hẹp hỏi nổi tiếng, thêm vào ông ta sắp thăng quan làm y phán rồi, càng không ai muốn chuốc lấy xui xẻo.

Đứng ở trên tường cao Vân Sơ phát hiện, người trong tiền viện chen chúc nhau như cá hộp, mà ở trung đình cách đo một bức tường lại vô cùng yên tĩnh. Một số người mặc ngoại bào cổ tròn thần sắc bình thản ngồi ở đó, có vẻ đang chờ đợi.

Có vài người Vân Sơ đã từng gặp vào cái hôm hoàng đế tới phường Tấn Xương, trong đó Ung Châu mục kiêm Kinh Triệu phủ phủ doãn Lý Thận là khiến y có ấn tượng nhất.

Sở dĩ Vân Sơ có ấn tượng sâu như thế là vì người này thực sự quá bình dị dễ gần, ngay cả viên quan nhỏ tòng bát phẩm như Vân Sơ thi lễ, hắn cũng hơi khom người đáp lễ, không hề có chút kiêu căng nào của thân vương.

Bây giờ hắn ngoan ngoãn ngồi ở trên cái ghế gần cửa nhất, thần thái nhàn nhã, tựa hồ chẳng có nửa phần ủy khuất nào.

Thấy Lý Thận phát hiện ra người đứng trên tương quay đầu sang, Vân Sơ vội hành lễ, vị thân vương đó không ngờ khẽ gật đầu với y.

Chuyện này ít nhiều làm Vân Sơ thất kinh, ngay cả ánh mắt Hà y chính nhìn y cũng có biến hóa không nhỏ.

Một tiểu dược đồng từ trong phòng đi ra, chỉ hai người ở trên tường mắng:" Muốn xem bệnh thì ra ngoài xếp hàng, muốn xem náo nhiệt thì đi đi, đạo trưởng không có thời gian gặp kẻ vớ vẩn."

Nghe tiểu dược đồng nói thế, Hà y chính xấu hổ muốn leo xuống tường, Vân Sơ thì nhất định muốn gặp vị y thánh làm nghìn năm sau vẫn khiến người ta ngưỡng mộ, y khoanh chân ngồi xuống, mặt trơ trơ tỏ ý không đi.

Hà y chính cũng không xuống nữa, vì từ lúc bọn họ leo lên tường liền có rất nhiều người học theo.

Thế là hai bên tường cao toàn là người.

Tên tiểu dược đống mắng mấy câu không có hiệu quả thì xoay người vào phòng, đoán chừng đi mách Tôn thần tiên rồi.

"Bất kể có bị mắng không, gặp được Tôn thần tiên là mỗ tròn tâm nguyện rồi."

"Ta thì khác, Tôn thần tiên có ơn cứu mạng với ta, ta ở đây chỉ muốn khấu đầu với Tôn thần tiên."

"Ta nghe nói dốc hết tâm huyết, làm ra 30 quyển Thiên Kim Phương, nay sách sắp ra đời, nếu có thể nhìn thấy một lần, dù có chết cũng cam lòng.

Khi mọi người đang bàn tán thì có một thanh y lão đạo từ trong phòng đi ra, ông ta rất cao, gương mặt hết sức đặc biệt, hai hàng lông mày trắng muốt rậm rạp kéo dài tới mang tai, ở phía dưới là đôi mắt sáng, nhiều nếp nhăn tập trung ở khóe miệng và dưới mắt, thần thái ung dung như vương hầu không màng thế sự, giống vương gia hơn cả Lý Thận ngồi kia. Ông nhìn quanh phất tay:" Có bệnh khó chữa thì vào, bệnh nhỏ thì đi tới y quán, đi đi."

Bất kể là người trên tường hay trong sân đều vội vàng hành lễ.

Thanh y lão đạo nhìn Vân Sơ trên tường, nói:" Ngươi khí huyết sung túc, lông tóc bóng mượt, trong vòng mấy chục năm không lo bệnh tật, tới đây làm cái gì? Đừng có nghịch ngợm, đi mau, đi mau."

Vân Sơ cười hì hì chắp tay:" Vãn bối nghiên cứu ra loại thuốc khử trùng, có tác dụng phòng ngừa ngoại thương thối rữa mưng mủ. Nghe nói đạo tưởng soạn Thiên kim phương, không biết thuốc này của tiểu tử có thể được ghi chép không?"

Phía dưới tức thì xôn xao, không ít người đã nghe nói tới thứ này, Hà y chính tái mặt ông ta không ngờ Vân Sơ lại làm thế.

Tôn đạo trưởng cười khà khà:" Ngươi cũng là y giả à?"

"Tiểu tử chính là Thái y thự ti y Vân Sơ." Vân Sơ chưa từng nói ra những lời này với vẻ tự hào hơn thế:

Tôn đạo trưởng gật gù: "Nếu đã vậy muộn một chút ngươi hẵng tới, đợi lão phu nghiệm chứng xong, nếu như thực sự hiệu quả sẽ ghi vào. Nhóc con, ngươi có bí phương, sao không để lại tạo phúc con cháu, nếu để bần đạo ghi vào Thiên kim phương, sẽ không còn bí mật gì nữa đâu."

Vân Sơ vẫn cười:" Vãn bối hành y là để người thiên hạ giảm bớt ốm đau, không phải vì vinh hoa phú quý."

Tôn Tư Mạc cười to:" Tốt tốt tốt, nếu có lòng đó, lão đạo mừng lắm, đi đi."

Vân Sơ nhảy vù một cái từ trên tường xuống, chẳng đợi Hà y chính, chạy một mạch về nhà, bất kể thế nào cũng phải lấy rượu cồn ra cho Tôn thần tiên giám định một phen.

Vì thế trên đường phố Trường An, mọi người nhìn thấy một thanh sam thiếu niên chạy như ánh chớp, ai ai cũng khen thiếu niên này thật khỏe, tuổi trẻ thật tốt.

Bình Luận (0)
Comment