Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 208 - Q1 - Chương 208: Hạnh Phúc Lớn Của Vân Sơ.

Q1 - Chương 208: Hạnh phúc lớn của Vân Sơ. Q1 - Chương 208: Hạnh phúc lớn của Vân Sơ.

Thôi nương tử thấy Vân Sơ mồ hôi mồ kê nhễ nhại hùng hục như lợn rừng vào thôn chạy về thì thất kinh, lang quân nhà mình luôn ung dung điềm đạm, đã bao giờ thất thố thế này, đang định hỏi thì Vân Sơ rống lên:" Đừng cản đường ta."

Thôi nương tử hốt hoảng tránh sang bên, chỉ thấy Vân Sơ chạy vào kho rượu, lấy một vò kẹp dưới nách, lại chạy tới chuồng ngựa tìm con ngựa mận chín, nhảy lên mới nhớ ra là chưa có yên.

Chẳng bận tâm, Vân Sơ cưỡi con ngựa lưng trần lần nữa xuất hiện trên đường Chu Tước.

Chạy về mất gần một tiếng, cưỡi ngựa thì chốc lát là tới rồi.

Vân Sơ không thể không phục Tôn thần tiên, chỉ một câu nói khiến đám đông cuồng nhiệt tản đi, chỉ có Hà y chính vẫn còn ở trên tường, không phải ông ta thích ngồi đó uống gió, mà là không ai ai giúp ông ta xuống.

Đặt vò rượu xuống, Vân Sơ áy náy đón Hà y chính to béo khỏi tường cao, nghe ông ta trách:" Ngươi chạy nhanh thế làm gì?"

"Nghĩ tới sắp được ghi tên trên Thiên kim phương, trong lòng kích động không kiềm chế được." Vân Sơ cười ngoạc miệng:

Hà y chính áp giọng xuống:" Nghĩ cho kỹ, thứ này giá trị ngàn vàng đấy."

Vân Sơ nói nhỏ:" Ngài dám mua sao?"

Hà y chính ngớ người: "Cũng phải, cũng phải, đôi khi thứ tốt không phải thứ tốt, mà là bùa đoạt mạng, cũng chỉ có Tôn thần tiên mới giữ được thứ này."

Trong lòng ôm vò rượu, Vân Sơ, Hà y chính, con ngựa mận chín vào trung đình của nhà Tôn thần tiên. Thấy một con ngựa theo vào, các vị quan lớn ngồi đó không hài lòng, nhưng nhìn rõ con ngựa rồi, không dám mạo phạm. Chủ yếu vì biểu hiện của con ngựa mận chín rất tốt, vừa vào cửa một cái là ngây ra bên cái bồn hoa nhỏ.

Ở Đại Đường rất nhiều người mê rượu, thứ tuấn mã tới cấp bậc như con ngựa mận chín, trong nhà đại hộ, thậm chí còn quý hơn người. Một số người si mê ngựa, còn ngủ chung phòng với ngựa của mình.

Khi Vân Sơ đi vào, vừa vặn Lý Thận được Tôn thần tiên xem bệnh xong đưa ra.

Lý Thận vẫn bộ dạng xanh xao đó, hết sức tự nhiên nhìn con ngựa, còn Tôn thần tiên nhìn vò rượu Vân Sơ ôm.

Chòm râu thọ của Tôn Tư Mạc hơi rung rung, mũi hít sâu, chỉ bằng cảm quan ban đầu ông ta tim bốn năm phần rồi: "Mùi rượu gắt quá, đây là thứ thuốc mà ngươi nói à?"

"Vâng."

Lý Thần ngửi mùi rượu, tức thì quên ngựa, nhìn vò rượu có dấu hiệu chảy nước dãi.

Tôn Tư mạc mở vò rượu ra ngửi:" Đã từng thử hiệu quả chưa?"

Vân Sơ tức thì tránh sang bên chủ động nhường cho Hà y chính biểu hiện.

Hà y chính lập tức chắp tay:" Đã thí nghiệm trên chín người bệnh, thành công sáu người.

"Là vết thương đã thối rữa hay vết thương mới?"

"Vết thương mới có bốn trường hợp, toàn bộ không bị thối rữa, vết thương nay đã lành. Còn người có vết thương thối rữa, cắt đi thịt thôi, hai người lành, ba người đang quan sát."

Lông mày Tôn Tư Mạc tức thì giãn ra:" Ngươi cũng là đệ tử danh gia, chớ dùng những lời mạnh miệng tới lừa cho lão đạo vui."

Hà y chính vội khom lưng nói:" Nào dám lừa lão tổ tông, vãn bối nói đều là hiệu quả thật sự."

Tôn Tư Mạc nhìn sang Vân Sơ:" Bé con, ngươi lập công lớn rồi, gọi là phúc trạch khắp thiên hạ cũng không quá lời, không biết thiên hạ sẽ có bao nhiêu người nhờ ngươi mà được sống."

Vân Sơ cười tới chỉ thấy răng không thấy mắt đâu, được ông cụ này khen một câu, còn bằng vạn lời khen của hoàng đế, lòng hết sức sung sướng, mình được Tôn thần tiên khen đấy.

Khi ba người còn đang thảo luận hiệu quả khử trùng của rượu cồn, không biết Lý Thận lấy đâu ra một cái gáo múc rượu, lén lút múc ít rượu cồn khỏi vò.

Ba ngươi chưa kịp khuyến cáo thì hắn đã uống một ngụm hết luôn nửa gáo.

Rượu vừa vào bụng, Lý Thận tức thì cứng người tại chỗ, khuôn mặt vốn tái tức thì trắng bệch như tờ giấy, sau đó lại chuyển sang màu đỏ. Tôn Tư Mạc vội vàng nắm lấy cổ tay hắn bắt mạch, chỉ thấy mạch đập như trống.

Ông vội vàng lấy một cây ngân châm đâm vào ngực Lý Thần, chỉ nghe Lý Thận ọe một tiếng phun vòi rượu ra.

Rượu ra ngoài, hồn của Lý Thận cũng quay về, không ngờ câu đầu tiên kêu lên:" Rượu ngon."

Tôn Tư Mạc nổi giận:" Ngươi xưa nay làm việc cẩn thận, sao hôm nay lại lỗ mãng như thế?"

Lý Thận thở hồng hộc mấy cái, sau đó quay sang cười nịnh:" Vừa rồi ngửi thấy hương rượu ngào ngạt, tuy không biết là thứ gì, nhưng cảm giác hẳn là rượu ngon khoáng thế, liền thử một ngụm. Cái mũi của bản vương không lừa bản vương, đúng là rượu ngon."

Tôn Tư Mạc tức tím mặt, mắng:" Nếu là thuốc độc thì sao?"

Lý Thận đáp rất vô lại:" Dù sao có ngài ở đây, uống phải thuốc độc có sao, ngài chẳng phải cứu về đấy à?"

Lão tiên sinh chỉ chỉ mặt hắn, bộ dạng trưởng bối gặp phải thứ con cháu bướng bỉnh, không nói thành lời, ông tiếp tục xem bệnh cho người tới nhà, Hà y chính và Vân ti y quỳ phía sau, xem ông tiến hành vọng, văn, vấn, thiết.

Quá trình rất đơn giản, không khác gì y giả bình thường, nhưng nhiều lời từ trong miệng lão tiên sinh nói ra, khiến người ta bất giác sinh ra cảm giác tin tưởng, là sự tin tưởng dù chữa chết người cũng ngậm cười chín suối.

Chỉ có Lý Thận là nhìn vò rượu liếm môi.

"Tức ngực, thở gấp, không thể hoạt động, sau khi hoạt động thì tim đập nhanh, còn tứ chi lạnh, yếu ớt, rõ ràng là tâm dương không đủ, còn bị chứng tim đập nhanh."

"Ngươi là một đại phụ nội trạch mà suốt ngày thấp thỏm bất an cái gì, có tuổi rồi thì chuyên tâm dạy con là được, đừng nghĩ quá nhiều. Bệnh này của ngươi là do nghĩ nhiều mà ra, tiếp tục sẽ sinh bệnh thật đấy."

"Lão đạo kê cho ngươi thang thuốc an thần định chí, tâm bệnh cần tâm dược, trở về gạt hết lo lắng buồn bực đi mà sống, còn tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào."

Phụ nhân tới khám bệnh tạ ơn lão tiên sinh, được nha hoàn dìu khỏi dược phòng. Đây là bệnh nhân cuối cùng của lão tiên sinh hôm nay, tiễn phụ nhân đi rồi, lão tiên sinh rửa tay trong chậu, còn dùng khăn nóng rửa mặt. Chẳng những ông làm, Vân Sơ cũng làm.

"Dược đường không thể ở lâu, chúng ta tới viện tử nói chuyện." Lão tiên sinh đứng dậy rời đi, Hà y chính và Vân ti y vội đi theo:

Chỉ là Lý Thận lắm mồm nói:" Bản vương mang vò rượu."

Lão tiên sinh nhìn Lý Thận tựa hồ định nói gì đó, thấy Hà y chính và Vân ti y ở đây, chỉ dùng tay chỉ mặt hắn, không nói gì hết.

Lúc này mặt trời sắp hạ xuống núi, đạo đồng mang tới mấy loại quả khô, nói thế chứ thực ra là mấy loại đỗ rang hoặc luộc.

Lão tiên sinh ném vài hạt đỗ vào miệng, nhìn sang Vân Sơ:" Nghĩ kỹ chưa?"

Vân Sơ gật đầu gật đầu dứt khoát:" Nghĩ kỹ rồi ạ."

Bình Luận (0)
Comment