Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 209 - Q1 - Chương 209: Lão Thần Tiên Không Làm Người Ta Thất Vọng.

Q1 - Chương 209: Lão thần tiên không làm người ta thất vọng. Q1 - Chương 209: Lão thần tiên không làm người ta thất vọng.

Tôn Tư Mạc quả nhiên là thích tự mình thử thuốc, dùng gáo múc ra ít rượu, đổ lên chén nông, trước tiên là ngửi kỹ rồi nói với đạo đồng phụ trách ghi chép:" Vị ngọt, cay, đắng, thuộc can, vị, phế kinh."

Nói xong nhấp một ngụm, nhắm mắt lại để rượu trong miệng.

"Tính bạo liệt, như lửa mạnh, là vật chí dương, khắc âm hàn, vào bụng như nuốt lửa, hàn khí xua hết. Dưỡng tỳ phù can, thông huyết mạch .. Ừm phải uống ít, có tiết chế, đúng là vật quý của đất trời."

Lão tiên sinh vừa dứt lời, Lý Thận sốt ruột hỏi:" Uống được chưa? Uống được chưa?"

Hà y chính và Vân ti y nhìn vị thân vương một cách khó tin, vị này biểu hiện trước mặt lão tiên sinh không khác gì trẻ con.

Nhưng có thể nghịch ngợm trước mặt Tôn thần tiên, dù là ai cũng là một loại phúc khí.

Vân Sơ viết rõ ràng quá trình chưng cất rượu cồn đưa lên, Tôn Tư Mạc không nhận lấy mà nhìn vào mắt Vân Sơ, hỏi lại lần nữa:" Thực sự bỏ được à?"

"Vãn bối chỉ sợ lão tổ tông không nhận."

"Được!" Tôn Tư Mạc nhận lấy bí phương của Vân Sơ, chẳng nhìn lấy một cái, ném vào lò lửa dùng để đun trà, chớp mắt cháy thành tro:

Vân Sơ ngăn không kịp:" Lão tổ tông, sao lại làm thế?"

Tôn Tư Mạc bình đạm nói:" Nói với người đời, bí phương rượu cồn ở chỗ lão đạo, ai muốn lấy cứ tìm lão đạo mà đòi."

Vân Sơ đang ngồi quỳ, nghe câu này cam tâm tình nguyện quỳ hai gối, cúi mặt xuống:" Lão tổ tông uy vũ."

Tôn Tư mạc xua tay:" Bây giờ nói yêu cầu."

"Xin lão tổ tông cứ nói."

"Vật này hơi rượu mạnh hơn xa rượu tầm thường, ủ rượu vốn không dễ, giá càng cao, vật này ắt hao phí càng lớn hơn nữa. Nếu chỉ vì thỏa mãn cái miệng, ắt thành họa."

"Lão đạo muốn ngươi khi làm thứ này cho vào trong ít chất động, để tăng cường khả năng khử trùng của nó, nên thêm loại độc dược gì, lão đạo tự nói với ngươi."

Tôn Tư Mạc trừng mắt với Lý Thận đang ngây ra như gà gỗ:" Từ nay về sau, vật này chỉ dùng để xoa người, không được uống vào trong nếu không, độc sẽ phát tác."

"Aaaaaaaa~~ " Lý Thận kêu thảm thiết rồi nằm vật ra lăn lộn, vừa lăn vừa kêu gào, như trúng độc thật vậy:

Tôn Tư Mạc như nhìn trẻ con quấy phá, mặt đầy bất lực, cuối cùng gõ số rượu cồn còn sót lại trên bàn, nói:" Chỉ thế này thôi."

Lý Thật bật dậy, cười ha hả ôm vò rượu cướp đường chạy mất.

Tôn Tư Mạc thở dài nói với Vân Sơ:" Đứa bé này khi ra đời, mẫu thân hắn khó sinh, mẹ con nguy trong sớm tôi, lão đạo đích thân đỡ đẻ, khi sinh ra yếu ớt nhiều bệnh, theo lão đạo tới Chung Nam Sơn ở ba năm mới cứu được cái mạng."

Tiếng thở dài này hết sức khoan dung, kéo Tôn Tư Mạc từ thần đàn xuống thành một vị trưởng giả bình thường.

Còn về phận hạn chế làm rượu cồn tránh lãng phí lương thực, chỉ có phép rượu cồn phát huy tác dụng ở lĩnh vực chữa trị, tấm lòng lo thương dân đó, Vân Sơ thấy với lão thần tiên, không đáng nhắc tới.

"Về nói với người thái y thự, mỗi năm mua 2000 vò rượu còn, 500 vò tự dùng, 1000 vò phát cho quân đội, 500 vò đưa vào hiệu thuốc bán lẻ."

Câu này Tôn Tư Mạc tất nhiên nói với Hà y chính.

Hà y chính chắp tay:" Vâng!"

"Đi đi, lát có người mang phương thuốc cho ngươi, lão đạo mệt rồi, phải nghỉ ngơi.

Vân Sơ và Hà y chính thi lễ cáo biệt, trong lòng chưa hết kích động.

Từ khi tới thế giới này, chỉ có ở trước mặt Tắc Lai Mã và Vân Na là Vân Sơ không có chút đề phòng nào, còn với người khác, tiếp xúc với bất kỳ ai, y luôn có chút tâm tư che giấu.

Bây giờ Tôn Tư Mạc xuất hiện, lão đạo thanh y đó cho tâm lý của y một sự an ủi lớn, một người cả đời chỉ biết chữ bệnh cứu người mà không đáng tin tưởng, vậy người thế nào mới tin được?

Vân Sơ dẫn con ngựa mận chín theo Hà ý chính từ trong viện từ đi ra, cả hai đều không nhịn được quay đầu nhìn tòa tiểu viện gạch đen ngây người.

Hồi lâu sau Hà y chính mới nói:" Mỗi lần gặp lão tổ tông là trong lòng thêm một phần hổ thẹn, lâu dần hổ thẹn lại phai đi, thành cái bộ dạng khi mua bí phương của ngươi."

Vân Sơ cũng có chút đồng cảm:" Ngài mà không mua bí phương, hạ quan sau khi tới Trường An đã lưu lạc khắp nơi rồi. Huống hồ bí phương đã công khai, bằng với việc ngài bỏ tiền nhà mình, mưu lợi cho bách tính, nói tới hổ thẹn trong chuyện này là hạ quan chứ đâu phải y chính."

Thế là tâm tình Hà y chính liền tốt lên, cùng Vân Sơ hướng về nơi ở lão thần tiên thi lễ, sau đó nên làm gì làm nấy.

Vân Sơ không biết lão thần tiên muốn cho thêm loại thuốc gì vào rượu cồn, nhưng y không hỏi, dù sao lão thần tiên bảo cho gì là y cho nấy, không cắt giảm gì hết.

Về tới nhà Thôi nương tử đã lo lắng đợi bên cửa hởi Vân Sơ đi đâu.

"Sao? Lang quân đi gặp lão thần tiên à?" Thôi nương tử run giọng hỏi, xem ra cũng là người mê muội lão thần tiên:" Lão thần tiên nói gì với lang quân."

"Lão thần tiên nói rượu cồn của nhà ta là đồ tốt, có thể chữa nhiều bệnh, còn bảo thái y thự mỗi năm mua của nhà ta 2000 vò rượu cồn. Có điều lão thần tiên vì để phòng đám tửu quỷ uống trộm, sẽ thêm vào vài thứ thuốc, như thế thứ này chỉ có thể xoa ngoài, không thể uống vào trong, uống là chết. Lão thần tiên nói thế đấy."

"Úi chà, úi chà, thế thì rượu cồn nhà ta nổi tiếng ...." Thôi nương tử nói được một nửa thì khựng người, gương mặt vốn hớn hở tức thì trở nên trắng bệch:

Vân Sơ biết nàng sợ gì trấn an:" Đừng lo, lão thần tiên nói, bí phương ở trong tay ông, ai muốn lấy cứ tìm ông hỏi. Sau này nhà chúng ta sản xuất rượu cồn, sau đó người thái y thự tới lấy, trả tiền. Chuyện còn lại không liên quan gì tới nhà chúng ta nữa, chúng ta chỉ là cái xưởng sản xuất thôi."

Thôi nương tử dựa vào tường vuốt ngực thở dốc:" Lang quân sau này nói chuyện thì nói phần quan trọng nhất nhé, vừa rồi dọa thiếp thân chết khiếp."

"Có điều rượu cồn nhà ta sau này nên bán bao nhiêu một vò."

Vân Sơ nghĩ một lúc rồi nói:" Ta thấy ngươi nên đi tìm Tư Dung thương lượng, sau này là chuyện của ngươi và nàng rồi."

Thôi nương tử gật đầu lia lịa:" Để Tu Dung tiểu nương tử xen vào chuyện nhà ta, vậy thế nào cũng phải để bà mai đi trước đã. Lang quân cưới đại phụ, tam thư lục lễ là không thể thiếu ... Ôi chao, thiếp thân giờ phải bận rộn ngay rồi ..."

"Ta chưa định thành thân sớm đâu ..." Vân Sơ nói với theo bóng lưng vội vã của Thôi nương tử:

"Lang quân muốn thành thân sớm cũng không được, phải qua hết lễ nghi mới có thể đưa mỹ nhân về."

"Vậy sau này ta có thể tới nhà thăm nàng ấy được chưa?"

"Chưa được, ít nhất phải cách một tấm rèm, hoặc là một bức tường. Nhưng lang quân có thể gặp Tu Dung tiểu nương tử khi nàng chơi xích đu."

Vân Sơ chép miệng lẩm bẩm:" Phiền thật đấy."

Bình Luận (0)
Comment