Hoa rụng tàn hồng, thanh hạnh nhỏ,
Chim yến bay về,
Nước biếc vòng quanh ngõ.
Tơ liễu trên cành bay lỗ chỗ,
Ven trời trông hút xanh liền cỏ.
Trong luỹ giá đu, ngoài luỹ lộ,
Ngoài lộ người đi,
Trong mỹ nhân cười rộ.
Tiếng cười bỗng bặt nghe không rõ,
Vô tình khiến khách đa tình khổ.
Khi Tô Thức viết bài thơ này, nhất định là cô nương nhà người ta không cho hắn gặp, lại muốn giữ lấy trái tim hắn, nên chuyên môn chơi xích đu sau tường. Chết người nhất là xích đu không lên cao, chỉ để lại tiếng cười cho Tô Thức tưởng tượng.
Thế nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng Tô Thức nổi tiếng là một tên béo, hắn không leo lên được tường của người ta.
Tên béo leo tưởng rất khó coi, trái bám, phải đu, đáng thương hông yếu ớt chẳng đủ sức, mông thì quá nặng, không leo lên nổi.
Vân Sơ không có cái phiền não ấy, y rất hài lòng với cái thân thể rèn luyện nhiều năm này, y có thể chạy mấy bước trên tường, sau đó vươn tay ra tóm lấy bờ tường, tay co lại kéo thân thể lên.
Quá trình này chỉ mất mấy giây thôi.
Đương nhiên y có thể dùng roi quấn lấy thứ trên cao, sau đó kéo mình lên.
Đơn giản nhất là có con ngựa mận chín giúp, Vân Sơ có thể dẫm lên lưng ngựa, dễ dàng leo lên tường.
Tóm lại Vân Sơ có hơn một trăm cách leo tường.
Có điều nhìn dáng vẻ Con khỉ già leo tường, Vân Sơ không dám khoe nữa, vì tường cao với con khỉ già mà nói là đất bằng.
Hơn nữa Con khỉ già này sau khi leo qua tường xong là chui tọt vào khuê phòng của Vân Na rồi, Vân Sơ nói rất nhiều lần là tính khỉ không sửa.
Ông ta thích chơi cờ tướng với Vân Na.
Cái cớ này thực sự quá nát, không ai có thể thích chơi cờ tướng với Vân Na hết vì bản thân Vân Na còn chẳng thích cái trò đó, nó thích nhất cho tốt đi lùi, xe nhảy chéo và cuối cùng là tuyệt chiêu lật bàn cờ. Nhưng Vân Sơ không đành lòng vạch trần, chỉ khi ở bên cạnh Vân Na, ông ta mới giống con khỉ sống, còn bình thường ông ta là con khỉ chết.
Thật không biết Con khỉ già tới Trường An làm cái gì, đây đâu phải là chỗ có thể khiến ông ta vui vẻ được.
Tây Vực mới là đất trời của ông ấy, ở đó, ông ta có thể tận tình chơi đùa đám thành chủ, quân vương, khả hãn, thậm chí có thể thay đổi số mệnh của cả một bộ tộc, thành bang.
Ở Đại Đường thì không được, người nơi này quá ổn định, thích cuộc sống yên bình, ghét cay ghét đắng cuộc sống hỗn loạn ở Tây Vực.
Ông ta như con khỉ già lún vào đầm lầy, vùng vẫy không được, chỉ có thể trơ mắt chờ chết.
Cho nên Huyền Trang mới nói ông ta tự đâm đầu vào lưới.
Buổi sáng hôm đó, Vân Sơ tự tay giết một con cừu, đó là con cừu có đôi mắt to long lanh, hốc mắt đen rất đẹp, lông cừu cũng được mục dân chải chuốt chỉnh tề. Cho dù khi bị Vân Sơ ấn xuống đất, con cừu này vẫn không vùng vẫy, thậm chí chẳng kêu.
Khi Vân Sơ cầm con dao dài hơn một thước đâm vào tim nó, nó mới thè lưỡi ra muốn kêu, nhưng không kêu được nữa.
Thôi nương tử nhìn máu phun ra một cái là quay đầu chạy, chỉ có Vân Na nhảy nhót ở bên, muốn ca ca giữ lại cho nó bốn cái "Dát lạp hãn" hoàn chỉnh.
Vân Sơ cẩn thận cắt khớp chân con cừu, lấy ra bốn cái "dát lạp hãn" trắng muốt cho Vân Na chơi. Vân Na có được "dát lạp hãn" rồi thì bảo Tam Phì đem bảo bối của nó đi đun nước sôi khử mùi.
Đun xong còn phải bôi lớp dầu hoa quế thơm phức, đợi xương ánh lên mới trở thành món đồ chơi tốt cho nữ hài tử.
Hôm nay người tới nhà ăn cơm rất nhiều.
Có Bùi Hành Kiện và Công Tôn Đại Nương, có Hà y y chính, Tôn hộ tào của huyện Vạn Niên, còn có cả Địch Nhân Kiệt đã lâu không gặp.
Con khỉ già không phải khách, ông ta cũng chưa bao giờ cho rằng mình là khách, trong cái nhà này ít nhất có một nửa tiền tài liên quan tới ông ta. Ông ta luôn cho rằng mình phải là chủ nhân ở đây. Huống hồ Vân Sơ gần đây còn hỏi xin ông ta con ngựa cái tốt.
Một bữa cơm mà kiếm được con ngựa cái Vu Điền à? Huống hồ hành và củ cải trong bữa cơm này còn do ông ta đưa tới.
Có điều ông ta vẫn nhận lại, sau khi gặp Ngu Tu Dung, ông ta thừa nhận nữ nhân đó là lương phối của Vân Sơ.
"Na Cáp đáng thương của ta, sao lại theo người như ngươi chứ? Ai quan hệ với người nhà ngươi sẽ tổn thọ." Con khỉ già nói lời này khi ngồi trên cọc buộc ngựa, nhìn xa thực sự giống một con khỉ:
Hai tay Vân Sơ dùng sức một chút là có thể bẻ đôi quả lê vàm ươn, chia cho con khỉ già một nửa. Thứ này do Công Tôn Đại Nương mang tới, tháng tư mà còn có thể ăn lê tươi thế này, quá hiếm có.
Con khỉ già cắn một miếng lê, nói:" Ta muốn sống thêm vài năm, muốn tận mắt nhìn ngươi và bà nương kia sinh mấy đứa con."
"Vậy đừng suốt ngày chạy tới phường Trường Nhạc nữa, còn có chút tinh lực thôi, cống hiến hết cho ca cơ, lỗ lắm."
"Có sao đâu, đợi một ngày ngươi nghĩ thông rồi sẽ thấy chỗ đáng yêu của ca cơ, ngươi ta mới là nữ tử tốt theo đuổi cuộc sống tốt hơn, ngươi bằng vào cái gì mà xem thường người ta?"
"Ta không xem thường người ta, ta xem thường ông, rõ ràng có thể làm vương ở Tây Vực lại chạy tới Trường An làm khỉ, có thiệt không?"
Con khỉ già lắc đầu:" Không thiệt, chỉ cần nhìn thấy Huyền Trang, nghe thấy giọng ông ấy, ta liền thấy không thiệt."
"Ông có bệnh rồi."
"Nếu có một loại bệnh có thể làm ngươi vui vẻ, loại bệnh này có đáng không?"
Vân Sơ nghĩ lại, nữ tử khiếu vũ bị chính y đưa vào bệnh viện tâm thần kia, so với việc tỉnh lại nhớ ra chồng và con gái đều chết, không bằng chìm đắm trong thế giới vũ đạo, vĩnh viễn nhảy múa trong bệnh viện tâm thần tới khi chết còn hơn.
Mặt nào đó Con khỉ già nói đúng, nhưng không thể phủ nhận, ông ta có bệnh thật.
Mặt trời đã lên tới ba cây sào, bây giờ làm thức ăn đợi khách tới là vừa vặn, Vân Sơ nhổ bã cam thảo đi, rửa tay xong liền tới trước cái nồi sắt lớn trong sân, sai Bát Phì châm lửa, y rưới dầu vừng lên cái nồi lớn đường kính hơn một mét này.
Cái nổi sắt này do thiết tượng phường Tấn Xương làm, tay nghề rất tốt, đáy nồi dày đen xì xì, gỗ vào kêu leng keng.
Khi dầu vừng sôi, Bát Phì cho thịt cừu đã rửa sạch vào đảo trong nồi sắt.
Xèo một tiếng, thịt còn ướt chạm vào dầu nổ lách tách, đồng thời một luồng hơi trắng bốc lên, nhìn thịt nhanh chóng xăn lại đổi máu, không ít người ứa nước miếng.
Bữa cơm hôm nay đáng mong đợi lắm đây.
(*) Dát lạp hãn: Trông có hay ho gì đâu chứ.