Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 211 - Q1 - Chương 211: Cùng Vui Cùng Vui.

Q1 - Chương 211: Cùng vui cùng vui. Q1 - Chương 211: Cùng vui cùng vui.

Ngươi đến đầu tiên là Địch Nhân Kiệt, thấy Vân Sơ đang bận rộn bên nồi sắt, giọng khó ưa của hắn lại vang lên:" Lại vào bếp rồi!"

Không ngờ chưa kịp nói gì thêm thì Vân Sơ đùng đùng nổi giận quát:" Đại Đường sở dĩ chẳng có món ăn cao cấp nào là do các ngươi."

Địch Nhân Kiệt ngớ người:" Liên quan cái rắm gì tới ta?"

Vân Sơ cầm muôi to chỉ mặt hắn:" Chính vì đám người có học thông minh các ngươi không đi nghiên cứu món ăn, lại chạy đi làm quan hết, cho nên đạo mỹ thực Đại Đường vô số năm không tiến bộ được."

"Nghĩ đi, nếu ai ai cũng biết nấu nướng, Đại Đường sẽ có bao nhiêu món ngon làm người ta vấn vương, trên đời này sẽ bớt đi bao nhiêu quan viên ngu ngốc."

"Rõ ràng là người giỏi nấu ăn lại đi làm quan hết, sao mà làm tốt được."

Lời lẽ hoang đường ...

Địch Nhân Kiệt chưa kịp nhảy dựng lên phản bác luận điệu của Vân Sơ thì có giọng sang sảng truyền tới.

"Lời này hợp ý ta lắm."

Tiếp đó liền nhìn thấy đôi gian phu dâm phụ Bùi Hành Kiệm Công Tôn Đại Nương từ sau hoa sảnh đi ra, nam uy vũ nữ yểu điệu, thật xứng đôi vừa lứa.

Vân Sơ dừng muôi đợi xem trò hay, không ngờ Địch Nhân Kiệt mỉm cười đứng bên y, đợi y giới thiệu bằng hữu, tố chất tâm lý cường đại thế này bảo sao người ta không leo một mạch lên vị trí các lão.

"Đây là Địch Nhân Kiệt, thái học sinh, lý trưởng của phường Lễ Tuyền." Vân Sơ nén cười, làm vẻ mặt trang trọng giới thiệu hai bên:" Bùi Hành Kiệm, Bùi đại tướng quân. Công Tôn Đại Nương, Công Tôn nương tử kiếm vũ đệ nhất thiên hạ."

Địch Nhân Kiệt nghe vậy bước tới một bước, trước tiên chắp tay hành lễ với Bùi Hành Kiệm:" Địch Nhân Kiệt bái kiến Bùi đại tướng quân, phường Phong An một mình khuất phục loạn quân, sự oai hùng đó, tới nay khó quên."

Nói rồi lại thi lễ với Công Tôn Đại Nương:" Vân Sơ thường nói, tích hữu giai nhân công tôn thị, nhất vũ kiếm khí động tứ phương! Hôm nay mới được gặp, quả không sai."

Bùi Hành Kiệm cười to tán thưởng:" Ở phường Phong An, Địch huynh đệ hét to một tiếng giết tên cẩu quan, mỗ gia cũng nhớ mãi tới nay."

Hai người vừa gặp mặt đã bày ra cái bộ dạng đáng ghê tởm anh hùng trọng anh hùng, trò chuyện rất vui, chỉ có Công Tôn Đại Nương rõ ràng nhìn Địch Nhân Kiệt với ánh mắt nghi hoặc, đến khi Bùi Hành Kiệm dò hỏi, nàng mới lên tiếng:" Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ?"

Địch Nhân Kiệt vuốt chòm râu ngắn trên môi, nhìn nàng không che giấu ngưỡng mộ:" Khao khát gặp một lần."

Lúc này Địch Nhân Kiệt đen hơn, cùng phường dân vật lộn mấy tháng, làm hắn tăng thêm chút vẻ phong trần, một chút thành thục điềm đạm. So với tên cẩu tặc hôm đó hau háu nhìn người ta trần truồng, hình tượng khác nhau nhiều lắm. Mà thời gian trôi qua đúng là cũng lâu rồi, Công Tôn Đại Nương không nhớ bộ dạng tên cẩu tặc nữa.

Thế là hắn qua được thật.

Vân Sơ thấy không có trò hay để xem thì mất hứng, bận rộn xào thịt cừu, Bùi Hành Kiệm và Địch Nhân Kiệt chuyện trò, Công Tôn Đại Nương đi tìm Thôi nương tử, Ngu Tu Dung và Vân Na, vậy là cũng bình an vô sự.

Bùi Hành Kiệm thích nhất là thanh niên tài tuấn, Địch Nhân Kiệt càng không phải là mọt sách vô dụng, bất kể là thời sự chính sách, toán học hay thiên văn, hắn đều có thể đối đáp lưu loát, hơn nữa còn rất có kiến giải riêng. Hai người bất tri bất giác ra tới hoa sảnh, lấy cờ tướng của Vân Sơ chém giết nhau.

Hà y chính tới rất đúng lúc, mang tới cho Vân Sơ một gói đường trắng, cùng ít dược liệu khô.

Nhìn thấy Vân Sơ cho đường trắng vào chảo dầu, Hà y chính vội ngăn cản:" Thứ này không phải ăn như thế."

Vân Sơ cười nói:" Yên tâm đi, so với làm lang trung thì mỗ gia càng sở trường thuật bào trù, hôm nay cho Hà ý chính nếm thử tay nghề."

"Là Hà y phán ..."

"Ái chà chà, công văn xuống rồi sao?"

"Hôm qua vừa mới tới, một câu của lão tổ tông giá trị hơn bất kỳ thứ gì. Bên trên hỏi ai có thể thay thế vào vị trí ta, ta báo tên ngươi lên rồi, với phân lượng ngươi được lão tổ tông tán thưởng, đây là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi."

"Nếu thế thì cùng vui, cùng vui."

"Nhỏ giọng chút, nhỏ giọng chút, đừng nói ra , văn thư xuống mới chắc được."

Tới cuối cùng là Tôn hộ tào, hắn vốn nghênh ngang vào Vân gia, không ngờ nhìn thấy Bùi Hành Kiệm, thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy rồi, nghĩ một lúc rụt rè dựa sát góc tường nhích tới.

Dùng nồi lớn xào thịt cừu, phải xào tới khi có màu hoàng kim, ép đại bộ phận mỡ bên trong mới được, như thế thịt cừu mới hấp thụ tốt gia vị, thay đổi mùi vị vốn có.

Xào thịt là quá trình giải phóng nước, sau đó thêm vào cà rốt, hành tím, mùi thơm của thực vật sẽ thấm vào thịt cừu, thành mùi vị hỗn hợp.

Đảo gừng miếng to với thịt cừu, sau đó vớt ra vứt đi, thêm hoa tiêu, bát giác, vỏ quế vào, tiếp tục xào.

Khi nước trong thịt cừu ép đi ba phần mới cho cà rốt, hành phí vào, đảo nhẹ. Lúc này vứt những dược liệu kia đi, thêm ít thù du, cho gạo trắng được ngâm nước vào, đảo thật đều, đậy nắp vào, đợi thời gian làm chín món cơm thủ trảo này.

Rau dại vào tháng tư thực ra cũng chẳng ngon, đám Tam Phì theo lời Vân Sơ kiếm được từ nông trang rất nhiều thứ rau dại họ không biết, trong đó có thứ họ thấy nuôi lợn thích hợp hơn.

Người Đại Đường ăn rất ít dầu thực vật, đa phần mỡ tới từ động vật, bọn họ không biết, chỉ cần thêm dầu thực vật, gia vị thích hợp, dù rau dại khó ăn cũng biến thành món ngon.

Hà y phán cũng nghĩ thế, ông ta dứt khoát yêu cầu Vân Sơ làm món ăn nhiều thêm một phần, ông ta chuẩn bị đưa tới chỗ Tôn thần tiên, biểu thị tấm lòng.

Bùi Hành Kiệm cũng có ý đó, muốn hiếu kính trưởng bối trong nhà.

Tôn hộ tào gãi đầu gãi tai, đoán chừng nhớ tới a gia, a nương, có điều Bùi Hành Kiệm, Hà y phán có thể thoải mái nhờ cậy Vân Sơ, thân phận hắn chưa đủ, đành đứng đó khó xử.

Vân Sơ là người tốt, không để bằng hữu phải khó xử, cho nên y bảo đám Tam Phì làm bốn hộp cơm.

Địch Nhân Kiệt không hiểu, a gia, a nương của hắn ở Quỳ Châu thì lấy hộp cơm làm gì?

"Lý Nghĩa Phù!"

Vân Sơ nói nhỏ một cái tên, Địch Nhân Kiệt cảm thấy rất hổ thẹn, vì lúc này, ai ai cũng biết Lý Nghĩa Phù là người của Vũ Mị.

Song nói thế nào người ta cũng là tọa sư của họ, miễn cưỡng chấp nhận, hơn nữa Vân Sơ biết gần đây chuyện Địch Nhân Kiệt gặp phải càng lúc càng lớn, ai ngờ một tên chưởng quầy của nam phong quán kiện hắn, rõ ràng muốn hủy hoại hắn từ gốc rể.

Nhưng tên này hôm nay tới đây vẫn cười nói thoải mái chẳng đả động gì tới chuyện đó, Vân Sơ muốn dùng cách này khéo kéo nhắc hắn, bọn họ có một lão sư để cầu viện.

(*) Cơm thủ trảo, so với việc nấu cơm bình thường thì nấu bằng nước thịt, sau đó thêm hành tây, ít rau củ, cà rốt.

Bình Luận (0)
Comment