Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 213 - Q1 - Chương 213: Tương Lai Khó Đoán.

Q1 - Chương 213: Tương lai khó đoán. Q1 - Chương 213: Tương lai khó đoán.

Thức dậy trong nhà tắm toàn thân khoan khoái, Vân Sơ dẫn Vân Na, Thôi nương tử cùng Đại Phì thơm phưng phức tới nhà ăn.

Hiện là lúc đám học tử học tập vất vả ăn khuya, mấy người Vân gia gọi hồn đồn thong thả ăn.

Vân Sơ không nhắc tới chuyện dầu hoa hồng nữa, như là quên mất thứ đồ tốt đó rồi.

Cho dù có làm cũng không phải bây giờ, quá bắt mắt.

Lão thần tiên cho vụ làm ăn 2000 vò rượu cồn đã đảm bảo Vân gia sau này không phải lo cơm áo nữa.

Thêm vào chuyện kinh doanh chăn bông một cách âm thầm, thu nhập đã rất kinh người, không cần vì tiền mà hao tâm tổn trí đi kiếm nữa, trên đời này lúc nào mà chẳng kiếm mãi không hết tiền.

"Lang quân, thiếp thân hôm nay cùng Tu Dung tiểu nương tử thương lượng rồi, ba ngày sau để bà mai Đậu có tiếng nhất trong phường tới nhà Tu Dung tiểu nương tử, bà ấy là quan mai, tới đó làm Tu Dung tiểu nương tử có thể diện với làng xóm."

Vân Na ngẩng đầu lên nói:" Hầu tử a gia bảo đã chọn được con ngựa cái nhỏ, khoang trắng đen, không bắt mắt, nhưng mà là con ngựa tốt."

Vân Sơ trêu:" Khoang trắng đen à, không phải là con bò sữa chứ?"

Vân Na phồng má lên cãi: "Không phải, không phải, là ngựa đấy."

"Ngựa khoang trắng đên hiếm có lắm, muội thấy chưa?"

Vân Na bận ăn, chỉ lắc đầu, biểu thị không biết.

Vân Sơ ăn hết miếng hồn đồn cuối cùng, hỏi:" Na Cáp, muội thích cưỡi lừa không?"

Trước kia Vân Sơ nhất quyết muốn gọi Na Cáp là Vân Na, vì không muốn mọi người để y tới cái tên khác biệt của muội tử. Nhưng giờ y không còn nghĩ thế nữa, Vân Na được Huyền Trang ban phúc rồi, tên gọi là gì không quan trọng, với lại Vân Na vốn khác biệt, chẳng thể dùng một cái tên mà thay đổi.

Giống như mới đầu vì tên quan canh cổng nghi ngờ Vân Na là thân muội tử của y, bị y đánh gãy chân vậy, giờ y thản nhiên rồi. Người khác nghĩ gì kệ họ, Vân Na hay Na Cáp thì vẫn luôn là muội tử y yêu thương.

Vân Na ăn hết hồn đồn, định dùng ống tay áo lau miệng, đột nhiên phát hiện hai luồng ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào, nó nhe răng cười lấy khăn tay ra, còn cố tình học Thôi nương tử lau rất chậm rất điệu đà:" Bây giờ cưỡi lừa, sau này cưỡi ngựa, Hầu tử a gia đã chuẩn bị cho muội một con ngựa nhỏ, mới ba tháng tuổi, toàn thân màu đen, chỉ có bốn vó trắng, gọi là gì gì Đạp tuyết ô chuy. Hầu tử a gia nói, cả trăm năm cũng chẳng gặp được một con ngựa như vậy, nhất là ngựa cái."

"Hầu tử a gia còn nói, bảo ca ca nỗ lực lên, tránh sau này đến cả một con ngựa cũng không giữ nổi.

Vân Sơ thấy Con khỉ già cố ý, ông ta cực kỳ có uy vọng ở chỗ người Hồ tại chợ Tây, phàm có Hồ thương Tây Vực tới Trường An làm ăn, đều nhất định phải tới bái kiến ông ta.

Có thứ hàng gì tốt, bọn họ luôn tìm tới Con khỉ già, nhờ ông ta tìm người mua thích hợp.

Hồ thương bán hàng xong, muốn mua thật nhiều hàng hóa Đại Đường về bán, nếu không đủ tiền cũng tìm Con khỉ già, ông ta cho họ vay tiền mua hàng.

Mặc dù không biết làm sao con khỉ già đảm bảo tiền mình cho vay có thể thu hồi được, nhưng mà ông ta hẳn tự có con đường an toàn của mình.

Đây chắc là mậu dịch quốc tế sớm nhất của Đại Đường nhỉ?

Cho nên kiếm cho Vân Na một con ngựa quý nhất chẳng phải quá.

Nghe nói chiến mã của Hạng Vũ là Đạp tuyết ô chuy.

Vân Sơ và Thôi nương tử nhìn nhau, lần nữa xác định người giàu nhất trong nhà là ai, cười méo xẹo.

Thôi nương tử thậm chí còn nghĩ, một khi Con khỉ già chết đi, Vân Na liệu có kế thừa di sản khổng lồ của ông ta không?

Chẳng trách Con khỉ già chẳng bận tâm Vân Na có đọc sách không, có thành một tài nữ không, thì ra là thế, một người phúc trách lớn như thế, thực sự chỉ cần một trái tim lương thiện là đủ.

Vân Sơ không dám tưởng tượng khi Vân Na thành nữ cường nhân tung hoành Đại Đường Tây Vực sẽ như thế nào, mọi tính toán cho tương lai của Vân Na trước kia giờ hỏng rồi, đứa bé này về sau sẽ thế nào, y cũng chẳng đoán được nữa.

Con người ở Trường An dễ mất đi tính cảnh giác, nhất là khi biên cương truyền về toàn tin tức tốt, người ta sống mơ mơ hồ hồ qua ngày.

Tháng tư, Triệu Hiếu Tổ đại phá tây nam man, chém tù trưởng Tiểu Bột Lộng, bắt tù trưởng Đại Bột Lộng. Định tây nam.

Vân Sơ sau khi xem công báo triều đình mới hiểu, nơi đó là giao giới giữa Quý Châu và Vân Nam, cũng là nước Dạ Lang trước kia, Lãng Châu tổng quản Triệu Hiếu Tổ ở tây nam thẳng tay chém giết, giết tất cả loạn tặc không cúi đầu thần phục Đại Đường.

Tiệp báo của Triệu Hiếu Tổ truyền về kinh thành, người Trường An chẳng có chút phản ứng nào, Đại Đường diệt bộ tộc nào đó, quốc gia nào đó là bình thường.

Mọi người càng quan tâm hành cung của Thái tông hoàng đế cách Trường An 200 dặm, cung Ngọc Hoa bị đương kim thánh thượng sửa thành chùa miếu.

Nhưng chuyện đó chẳng làm Vân Sơ có cảm giác gì, y đang chìm đắm trong tiệp báo của Triệu Hếu Tổ.

Quân đội Đại Đường vô địch thảo nguyên, hoang mạc không có gì lạ, nhưng có thể đánh bại được thổ dân đương địa thì vô cùng khó khăn.

Vì trận chiến này Triệu Hiếu Tổ mất một cánh tay, tướng sĩ chiến tử hơn một nghìn hai.

Vốn là một chuyện rất oanh liệt, nhưng chẳng nghe thấy chút nghị luận nào ở Trường An, mọi người đang bàn tán chuyện hành cung Đạo giáo biến thành chùa miếu Phật giáo.

Vân Sơ thấy thật không đáng cho tướng sĩ Đại Đường, máu của họ đổ xuống thật không đáng.

"Mai Huyền Trang đại sư sẽ tới cung Ngọc Hoa, tiếp tục phiên dịch kinh Phật ở chỗ thanh tịnh đó, không làm chủ trì chùa Đại Từ Ân nữa."

Con khỉ già vừa tới Vân gia liền mang tới một tin tức chấn động, để y chuẩn bị trước.

"Vì sao thế?" Vân Sơ hết sức bất ngờ:

Con khỉ già cười:" Cung Ngọc Hoa sửa thành chùa Ngọc Hoa, tuy chỉ sửa một chữ, nhưng đây là thắng lợi cực lớn của Phật môn.

"Viên Thiên Cương tọa trấn cung Ngọc Hoa ba mươi một năm, ông ta còn, bọn ta không có được nơi này. Tám năm trước, Viên Thiên Cương biết tuổi thọ đã hết, cưỡng ép đảo ngược ngũ hành vận chuyển trong thân thể, kết quả thất bại mà chết. Thậm chí không kịp binh giải."

"Nay một mình Lý Thuần Phong khó chống đỡ, sáu ngày trước bệ hạ rốt cuộc hạ chỉ, sửa cung Ngọc Hoa thành chùa Ngọc Hoa."

"Đám người Lý Thuần Phong không chịu thua, cho nên Huyền Trang đại sư chủ động lên tiếng, lấy cớ tìm nơi thanh tu, phiên dịch kinh sách, tọa chấn chùa Ngọc Hoa. Bệ hạ đã hạ chỉ cho phép vào hôm qua, chặt đứt hi vọng cuối cùng của dám Lý Thuần Phong."

Bình Luận (0)
Comment