Vân Sơ gãi đầu gãi tai, y thực sự chẳng hiểu thế nào là nghịch chuyển ngũ hành, rồi thì binh giải, cứ cảm thấy Con khỉ già đang kể chuyện thần thoại.
Rồi cái gì mà Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, những người đó cách cuộc sống của y quá xa xôi.
Cho dù là Huyền Trang đại sư tới chùa Ngọc Hoa, Vân Sơ không tin tên tri khách tăng tham lam kia dám dừng trả 300 quan một tháng cho phường Tấn Xương.
Với lại 300 quan kia trải qua chuyện tiền mới xâm nhập, giá trị đã mất đi trên sáu thành, với phường Tấn Xương hiện nay mà nói, đã không phải là thu nhập chủ yếu rồi.
Đạo quán biến thành chùa miếu, chuyện này chẳng liên quan quái gì tới mình.
Con khỉ già nhắc nhở Vân Sơ:" Khi cuồng phong thổi qua, mỗi cái cây đều phải cúi đầu."
Vân Sơ cười:" Bọn ta không phải là cây lớn, bọn ta chỉ là cọng cỏ, chỉ cần một mô đất chắn gió là có thể bình an vô sự."
"Ông có thể nói với tên tri khách tăng kia, tiền bây giờ không phải là tiền, để hắn nâng tiền công của phường tấn xương lên 500 quan không? Chùa miếu của người Hồ trả cho Địch Nhân Kiệt 500 quan đấy."
Con khỉ già lắc đầu:" Giữ được 300 quan đã là không tệ rồi, tháng năm năm sau chùa xây dựng tháng kinh tháp, đây là một khoản tiền lớn."
"Từ lần trước bệ hạ tới tham quan phường Tấn Xương, thấy nếu chuyện gì trong thiên hạ cũng cần hoàng gia bỏ tiền, hoặc là dùng tiền thuế, là chuyện sai lầm, muốn chùa Đại Từ Ân tự gom tiền xây tháp lâu."
"Bệ hạ còn chuyên môn yêu cầu phải xây thành tháp lâu mười tầng, toàn bộ dùng gạch đen."
"Tri khách tăng biết chuyện này, hận tới muốn cắn nát răng rồi, có thể tiếp tục cấp cho ngươi 300 quan đã là nể mặt Huyền Trang."
"Lúc này ngươi mà đi tìm hắn kiếm tiền, đoán xem hắn có lôi gậy ra đuổi ngươi không?"
Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong với Vân Sơ mà nói đều là thần tiên.
Huyền Trang với Vân Sơ mà nói là Phật.
Thần Phật đánh nhau chẳng liên quan gì tới mình hết, Vân Sơ tự nhủ như thế, bây giờ điều y cần là giữ lấy cái quan chức ti y tòng bát phẩm của thái y thự.
Vì y nhận ra, không có cái chức quan này mình sẽ bị người của huyện nha áp chế rất thảm, giống như Địch Nhân Kiệt ở phường Lễ Tuyền vậy, chuyện của hắn ngày một lớn rồi, thi thoảng Vân Sơ còn nghe thấy đám sĩ tử bàn tán.
Tám thành áp lực của hắn tới từ huyện nha Trường An, vì người ta nhìn trúng 500 quan tiền mỗi tháng trong tay hắn.
Thế là có rất nhiều chi phí chẳng hiểu ở đâu ra tính lên đầu hắn, quá đáng nhất là chưởng quầy của An Nhân Cư mang hóa đơn tới đòi tiền Địch Nhân Kiệt. Hắn phải tốn rất nhiều công sức mới làm rõ được An Nhân Cư là nơi nào.
Là nơi nam nhân xấu xí ngủ với nam nhân đẹp đẽ.
Nên hóa đơn kia tất nhiên bị hắn từ chối, tên đó thậm chí vì bị chưởng quầy An Nhân Cư kéo ống tay áo mà đạp một trận trước mặt phường dân. Gần đây hắn luôn ở huyện nha huyện Trường An kiện tụng với chưởng quầy An Nhân Cư. Rất có khả năng sẽ thua, phải đền tiền, còn phải nhận lỗi với tên chưởng quầy kia.
Còn tưởng rằng Địch Nhân Kiệt sa sút lắm, không ngờ khi Vân Sơ nhìn thấy tên đó ở nhà ăn, hắn bê khay ăn đầy ú ụ đánh chén.
Nhìn miếng thịt mỡ to phát ngấy bị hắn ăn ngon lành, Vân Sơ đoán chừng đám quan lại huyện Trường An lần này chọc giận hắn thật rồi.
Vân Sơ bê khay ăn ngồi đối diện với Địch Nhân Kiệt, vì chuyện này ai cũng biết rồi nên Vân Sơ đợi hắn húp bát canh trứng, hỏi:" Ngươi định làm thế nao?"
Địch Nhân Kiệt lấy trong lòng ra một xấp giấy vỗ rầm trước mặt Vân Sơ:" Không cho lão tử sống thì đừng hòng có kẻ nào thoát được."
Vân Sơ lật giấy xem:" Đỗ Thiện Hiền thanh danh rất tốt, ngươi lấy đâu ra nhược điểm của hắn?"
Địch Nhân Kiệt hừ lạnh:" Bệ hạ đăng cơ ba năm, tiểu nhi tử của Đỗ Thiện Hiền nay vừa trò hai tuổi, chứng tỏ điều gì?"
"Thì?" Vân Sơ đợi hắn nói tiếp:
Địch Nhân Kiệt ném miếng thịt mỡ vào miệng, chẳng thấy hắn nhai đã nuốt rồi, sau đó uống thêm ngụm canh:" Ta tính thời gian, tiểu nhi tử của hắn hoài thai trong thời gian cả nước để tang vì thái tông hoàng đế."
Vân Sơ nhớ lại lễ chế của Đại Đường rồi câm nín luôn, ngươi chơi vậy mà cũng được à?
Địch Nhân Kiệt đấm bàn:" Đó là hành vi đại bất kính! Chỉ cần Đỗ Thiện Hiền không giết nhi tử thì ta có đủ chứng cứ."
Vân Sơ gật gù, tên huyện lệnh Trường An Đỗ Thiện Hiền này xong đời rồi, lật xem tới chủ bạ Ngô Tử Ngưu, xem một cái gập ngay lại:" Ngô Tử Ngưu sủng thiếp diệt thê?"
Địch Nhân Kiệt lạnh lùng nói:" Lão bà Ngô Tử Ngưu là một phụ nhân tầm thường khi hắn còn miệt mài đèn sách. Tuy tầm thường những cũng sinh cho hắn hai nam một nữ, không có lý gì lại bỏ."
"Ngô Tử Ngưu sau khi phát đạt cưới nữ nhi của hào thương, tên này chê nguyên phối có tuổi xuống sắc, lại không có nhà mẹ đẻ hữu dụng, vứt nguyên phối và con gái nàng tới nông trang nhỏ, không ngó ngàng gì tới."
"Thời gian trước hắn đưa tiểu thiếp lên chính thất, còn mẹ nó còn nghênh ngang mới khác ăn mừng. Ngươi nói xem, ta vạch trần chuyện này ra, kết cục của hắn thế nào."
Khỏi nói Ngô Tử Ngưu bị lễ bộ hận chết, tiểu thiếp của hắn khỏi sống, kết cục là vĩnh viễn không được dùng, với một kẻ như thế còn đáng sợ hơn giết hắn. Vân Sơ trầm ngâm:" Ngươi định làm sao? Đợi khi pháp tào huyện Trường An xử án của ngươi thì ngươi tung thứ này ra à?"
Địch Nhân Kiệt nghiến răng:" Đúng, ta muốn cho chúng biết, quân tử nổi giận, tuy không bằng thiên tử nổi giận máu chảy khắp nơi, thây chất trăm dặm, nhưng cũng khiến đám yêu ma quỷ quái phải lộ mặt."
Vân Sơ biết hắn đang lúc máu nóng dồn lên đầu, ấn vai hắn xuống:" Làm thế không được."
Địch Nhân Kiệt hậm hực: "Ta biết, nhưng ta không bỏ qua cho đám cẩu tặc vô sỉ đó, ta sẵn sàng trả giá, đừng khuyên ta."
"Chuyện khoan khoái nhân tâm thế làm sao ta ngăn ngươi được, ta chỉ hỏi ngươi biết chuyện thời thái tông in một bộ Kim cương kinh không?" Vân Sơ cười rất khốn kiếp, cái loại cười kiểu sợ thiên hạ chưa đủ loạn, thời gian qua mọi chuyện quá thận lợi làm y chán sắp phát điên rồi, làm gì có chuyện bỏ qua cho được:
Điệu cười ấy lại hợp tính Địch Nhân Kiệt lắm, hắn bình tĩnh lại: "Nghe nói có cao thủ tượng nhân tên Đồng Bản khắc chứ lên ván gỗ, sau đó bôi mực lên, ấn vào giấy, trong khoảnh khắc thành sách, ngươi hỏi ta chuyện này làm gì?"