"Gần đây Đồng Bản nghiên cứu khắc từng chữ lên đất, chia thành từng khối một, những chữ thường dùng khắc nhiều hơn, sau đó đem số đất này đi nung. Nếu có văn chương cần in thì dựa vào trật từ để xếp chữ, trong khoảnh khắc thành văn chương ... Ngươi nói xem, chúng ta có nên bái phỏng người này không?"
Nếu là bình thường nghe Vân Sơ nói như thế thì khỏi phải nghĩ rồi, Địch Nhân Kiệt nhất định sẽ đi bái phỏng vị kỳ nhân này một chuyến, nhìn xấp giấy dày trên bàn, ngẫm nghĩ:" Ba ngày sau ta lên công đường, tên chó má pháp tào Trần Kim Tú còn phái người bảo với ta, nếu không muốn mất mặt trên công đường, hắn có thể an bài ta hòa giải với tên chưởng quầy kia."
"Muốn ta hòa giải với một tên thỏ nhi à? Địch Nhân Kiệt này thà chết chứ không tha cho bật kỳ kẻ nào."
Vân Sơ chỉ khay ăn:" Vậy ăn nhanh lên, sau đó sớm ngày in ta Trường An huyện bí văn lục. Tới khi đó ngươi cầm cuốn sách này lên công đường, chất vấn đám người bề ngoài đạo mạo đường hoàng, sau lưng dơ dáy bẩn thỉu, ai có tội."
Địch Nhân Kiệt vừa ăn cơm vừa hỏi:" Ta cầm sách và cầm giấy lên công đường thì khác gì nhau chứ?"
Vân Sơ hơi nhoài người tới, thì thầm:" Khác nhau lớn đấy, ta hỏi ngươi, nếu dùng bản khắc in ra thứ này thì tốn bao lâu?"
"Khắc chìm thì chắc năm rưỡi, khắc nổi thì mất hai năm."
"Vậy hai năm trước ngươi làm gì?"
"Ta đọc sách ở quê nhà Thái Nguyên ..." Địch Nhân Kiệt sực tỉnh nắm ngay lấy tay Vân Sơ:" Ta hiểu rồi, ngươi muốn kéo ta ra khỏi vụ này."
"Đúng thế, nếu ai ai cũng biết chứng cứ âm hiểm này là do ngươi tìm ra, vậy thì trừ bậc quân tử quang minh lỗi lạc như ta, còn ai dám tới gần ngươi nữa." Vân Sơ tự dát vàng lên mặt xong cười không giống quân tử chút nào:" Chúng ta là những trang hảo hán, tấm thân hữu dụng này phải để lại làm việc lớn, sao có thể đồng quy vu tận với lũ khốn kiếp được."
Địch Nhân Kiệt đứng bật dậy:" Đi ngay thôi, cưỡi ngựa đi cho nhanh."
Vân Sơ kéo hắn xuống:" Ăn cho hết cơm đi, Đồng Bản ở trong phường Tấn Xương, nhà số bốn đường Lục Trúc."
Địch Nhân Kiệt vơ vội vơ vàng cơm vào mồm, mắt láo liên như trộm đề phòng người khác nghe lén, nói:" Nếu hắn biết chuyện này rồi thì sao, trên đời này không bức tường nào không lọt gió."
"Ngươi coi thường những công tượng này rồi, người ta không biết chữ."
"Hả? Không biết chữ làm sao khắc chữ?"
Vân Sơ thán phục:" Đừng coi thường trí tuệ dân gian, pháp bảo giữ mạng của người ta đấy. Hiện rất nhiều sách là bí truyền, một thợ khắc chữ có bao cái đầu để cho đại hộ chém?"
"Người biết khắc tranh trên gỗ không nhất định biết vẽ, người làm ra cơ quan tinh xảo chẳng dùng thước mà làm không lệch một ly, giờ thêm người khắc chữ không biết chữ có gì lạ."
Địch Nhân Kiệt tròn mắt:" Đúng là quái sự trên đời, mau mau, ta cũng muốn đi gặp kỳ nhân."
Ăn cơm xong, hai người men theo dốc của Lậu thất đi xuống đường Lục Trúc, trúc ở đây đã trồng hai tháng, khỏe mạnh lắm rồi nhưng cảnh lá chưa sum xuê tạo thành cảnh trúc xanh che lối nhỏ, gió mát thôi vi vu.
Có điều ngày đó không xa nữa đâu, một ít lá non đã mọc ra ở đầu cành, thứ này hoặc không sinh trưởng, một khi đã sinh trưởng thì thay đổi từng ngày.
Vân Sơ đẩy cửa nhà số bốn, thấy một đại hán vạm vỡ mặc áo cộc tay, tay to bè, ngồi trên một khúc gỗ ăn cơm.
Thấy Vân Sơ đi vào, đại hán vội đứng lên chắp tay:" Lý trưởng ăn cơm chưa ạ?"
"Vừa ăn cơm từ nhà ăn tới đây." Vân Sơ nhìn vào bát cơm của Đồng Bản, thấy chỉ có cơm kê với rau dại, đấm lồng ngực nở nang của hắn:" Ăn uống thế này làm sao ngươi lực lưỡng thế được?"
Đồng Bản cười hì:" Tiểu nhân ăn khỏe, ăn nhiều vào là được."
Vân Sơ lấy xấp giấy của Địch Nhân Kiệt ra:" Trong hai ngày, ta muốn 100 cuốn sách thế này, yêu cầu không sai một chữ."
Đồng Bản cầm xấp giấy lên, lật xem rất nhanh.
Địch Nhân Kiệt hơi lo:" Thế mà ngươi bảo không biết chữ à?"
Vân Sơ cười:" Hắn đang đếm chữ đấy."
Chốc lát sau Đồng Bản ngẩng đầu lên:" Tổng cộng một van ba nghìn sáu trăm tám mươi sáu chữ, chữ tương đồng có hai bảy chủng, mười sáu loại. Nếu lý trưởng không cần bìa sách bản khắc thì tiểu nhân một ngày đêm là in ra."
"Sao có thể không có bìa sách, nhất định cần."
Địch Nhân Kiệt kiếm một tấm ván gỗ, sau đó nhanh chóng viết mấy chữ Trường An huyện bí văn lục, rồi ơ phía dưới vẽ một nữ nhân cầm kiếm không mặc trang phục vóc dáng tha thướt mà Vân Sơ nhìn thế nào cũng giống Công Tôn Đại Nương.
Tên khốn đó vẽ xong bảo với Vân Sơ đang nhìn mình với ánh mắt rất quái dị:" Như thế người ta mới hứng thú xem."
Chuyện đó thì Vân Sơ rất tán đồng.
Được lý trưởng thúc giục, Đồng Bản cả đêm không ngủ, sáng hôm sau đã có thành phẩm rồi, chỉ là chữ đất nung của Đồng Bản không đẹp, thứ in ra cũng không đẹp, chưa nói mờ, đôi khi còn sai chỗ.
Phiền nhất là mực không tốt, làm chữ dính vào nhau, rất nhập nhèm.
Cuốn sách này miễn cưỡng xem được thôi, nhưng vừa xem vừa phải tốn công đoán. Cũng may là trật tự chữ Hán chẳng ảnh hưởng tới việc đọc, thêm vào sách người Đường không có dấu câu, hoàn toàn dựa vào học thức để chia câu.
Thế là làm cuốn sách này càng thêm không gian để liên tưởng.
Địch Nhân Kiệt nhìn chất lượng sách in ra rất bực bội.
Vân Sơ thì hài lòng lắm, thô thiển, thấp kém, giá rẻ chính là đặc điểm quan trọng để truyền bá loại sách bẩn.
Loại sách này căn bản không cần phát hành, kiếm lúc không có người, tới Quốc tử giám ném bảy tám quyển, tới chợ Tây vài quyển, chợ Đông vài quyển, rồi cả chỗ mà ngự sử ngôn quan hay tụ tập cũng sơ ý mất vài quyển. Tin rằng nội dung trong thư sẽ nhanh chóng truyền khắp Trường An.
Lúc đó Địch Nhân Kiệt có cầm cuốn sách này lên công đường chất vấn thì cũng là chuyện bình thường.
Vân Sơ vừa đọc vừa tặc lưỡi:" Ta thấy cuốn sách này xuất hiện, tên pháp tào không rảnh thăng đường thẩm vấn vụ án của ngươi nữa đâu."
Địch Nhân Kiệt nhếch mép:" Hắn không muốn cũng không được, ta sẽ gõ trống."
Vân Sơ bội phục Địch Nhân Kiệt, tên này không phải thứ đầu sắt bình thường đâu.