Một ngày sau đó hai người vô cùng bận rộn, dù sao thì chuyện phát tán tin đồn này không tiện nhờ người khác được.
Trường An là một tòa thành căn bản không có bố trí phòng vệ với tin đồn, so với công văn của quan phủ, người ta càng thích nghe tin đồn hơn, nhất là tin đồn liên quan tới quan viên, quyền quý và hoàng thất.
Bọn họ cũng muốn thấy những kẻ đó thân bại danh liệt.
Khi những tin đồn này vừa mới xuất hiện, tiểu nhi tử của Trường An huyện lệnh Đỗ Thiện Hiền phát bệnh chết.
Tiểu thiếp của chủ bạ Ngô Tử Ngưu đột nhiên bị đuổi ra khỏi nhà với danh nghĩa không giữ phụ đạo, Ngô Tử Ngưu dùng tốc độ nhanh nhất đưa thê tử nông trang về. Không biết hắn dỗ dành lão bà thế nào, tóm lại lão bà hắn lên tiếng, Ngô gia không có chuyện sủng thiếp diệt thê.
Huyện úy Trịnh Đĩnh thì ở luôn thanh lâu không về, che giấu sự thực mình thích luyến đồng.
Từ khi cuốn Trường An huyện bí lục xuất hiện, quan viên cả huyện Trường An lộ ra không kẻ nào tốt.
Nếu như miêu tả trong sách chỉ là một, vậy thì qua miệng bách tính truyền đi, mức độ ghê tởm của đám người kia tăng lên thành một trăm.
Đương nhiên cũng có người đem một số chuyện mình biết kể ra bổ xung thêm vào, khiến câu nói nhà môn huyện Trường An không có người tốt thành nhận thức chung.
Rốt cuộc ngự sử ngôn quan cũng chú ý tới chuyện này, khi họ hỏi chuyện Đỗ Thiện Hiền, hắn không chịu được áp lực, sau thời gian dài cân nhắc đã treo cổ tự tử.
Ngô Tử Ngưu rất may mắn vì hắn có một lão bà vì hắn mà không sợ đối diện với ngự sử ngôn quan, thêm vào chuyện của hắn thuộc chuyện khuê phòng, chỉ cần lão bà hắn nói không có chuyện sủng thiếp diệt thê, người khác dù có chứng cứ cũng vô ích.
Huyện úy Trịnh Đĩnh bị thanh lại ti cho nghỉ ăn lương, đợi điều tra.
Khi mọi người đều nghĩ chuyện này tới đây là hết rồi thì Địch Nhân Kiệt tới trước huyện nha Trường An đánh trống, hắn đánh rất hăng, đang lúc nhạy cảm người tập trung quanh xem vô số, lại viên huyện Trường An phải khóc cầu xin hắn đừng đánh trống nữa, ngài muốn kiện ai thì kiện đi … thế là Địch Nhân Kiệt phát động trình tự cử hặc toàn bộ nha môn huyện Trường An.
Đúng, toàn bộ, không sót một ai, đối tượng hắn cử hặc là toàn bộ huyện nha, theo cáo trạng hắn dâng lên, trong huyện nha Trường An từ huyện lệnh tới thư lại rồi, bất lương soái, không ai vô tội cả. Từ tham ô, phạm pháp, tống tiền, gần như trừ tạo phản ra thì mọi tội có thể phạm vào trên luật pháp, chúng đều phạm hết một lượt.
Ngay cả võ hầu phụ trách cứu hỏa cũng có tội nhận tiền mới cứu hỏa.
Tức thì toàn bộ huyện nha Trường An rung chuyển, ai nấy thấp thỏm lo sợ, bách tính reo hò ủng hộ Địch Nhân Kiệt, như hận không thể treo cổ hết đám người huyện nha Trường An, Kim ngô vệ lần nữa phải xuất hiện duy trì trị an.
Tôn hộ tào khi gặp Vân Sơ thì sắp khóc tới nơi rồi, hắn biết Địch Nhân Kiệt là hảo hữu của Vân Sơ.
Chuyện Địch Nhân Kiệt làm ở huyện Trường An, huyện Vạn Niên chắc gì đã không có, vì thế ỷ vào có quen Vân Sơ nên tới thăm dò xem Vân Sơ có ý định diệt bọn họ không?
"Chỗ ta là nơi an tĩnh, chẳng có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ Tôn hộ tào cũng giống Triệu hộ tào của huyện Trường An, che giấu 500 mẫu ruộng khẩu phân?"
Tôn hộ tào rối rít lắc đầu:" Mỗ sao làm chuyện ấy được, Vân ti y, ngài cũng là quan, thế thì biết làm quan sao không có sai lầm. Mọi người là người cùng nhà, có gì đóng cửa thương lượng với nhau, sao lại kịch liệt như Địch công tử?"
Vân Sơ thở dài:" Ta và Địch Nhân Kiệt khác nhau, huyện Vạn Niên ủng hộ phường Tân Xương ai cũng thấy, có gì cũng có thể thương lượng với nhau. Hắn do bị người ta dồn ép tới cùng đường, hiện mà không đánh chó rớt nước, đợi đám người kia trở mình sẽ báo thù gấp trăm lần, không cử hặc không được."
Tôn hộ tào thấy Vân Sơ tâm tính bình thản, không giống có ý làm việc lớn thì thở phào, lấy tay áo thấm mồ hôi:" Chuyện ở Khúc Giang, mỗ gia đã lo liệu xong cho Vân ti y rồi, ngài sẽ thành lý chính nơi đó, sau này xem ngài dùng thủ đoạn gì đem hai phường gắn vào nhau. Huyện tôn cũng thấy suy nghĩ của ngài rất có tương lai."
Vân Sơ cảm thán:" Người làm quan chúng ta đúng là yếu ớt quá."
Tôn hộ tào khổ sở nói:" Nếu huyện Trường An không ở kinh thành, Địch Nhân Kiệt đối đầu với cả huyện nha như thế sớm bị băm vằm rồi."
Tôn hộ tào đi không lâu, Địch Nhân Kiệt kéo lê thân thể mệt mỏi tới nơi ở tại Lậu thất, hắn không tới Vân gia, Vâm Sơ đành tới tìm hắn.
Địch Nhân Kiệt trông có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt đã hiền hòa hơn, không còn hung hăng căm phẫn như hôm đó nữa. Thấy Vân Sơ tới, hắn rót một cốc nước, mỉm cười:" Làm ngươi lo rồi."
"Lo lắng là chuyện nhỏ, ta muốn hỏi ngươi định làm gì, hỏi tính toán của ngươi là gì, rõ ràng ngươi làm ra chuyện lớn như thế, không để lại chút đường lui nào thì mưu tính phải rất lớn, nói xem nào?" Vân Sơ hứng thú hỏi:
Địch Nhân Kiệt cầm cốc nước lên:" Trước kia ta cho rằng bách tinh nghèo khổ là vì họ ngu xuẩn, lười biếng."
"Cho nên thấy ngươi đưa phường Tấn Xương dần đi lên cuộc sống tốt hơn, ta thấy mình cũng có thể. Đến khi tới phường Lễ Tuyền, ta mới biết sai quá mức."
"Bách tính không hề lười biếng, cũng không ngu xuẩn, bọn họ bận rộn từ lúc mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn, chẳng có lấy nổi một khắc an nhà, ngày qua ngày tháng qua tháng."
"Chúng ta thì sao, nói là mười năm dùi mài kinh sử, vất vả sớm khuya, nhưng chúng ta có rất nhiều thời gian rảnh, chúng ta ngâm thơ làm đối, phong hoa tuyết nguyệt. Đôi lúc còn kết bạn trêu chọc những người chúng ta nghĩ là ngu ngốc đó."
"Bách tính vất vả suốt cả ngày, nhưng chẳng đủ miếng ăn hôm sau, làm gì có thời gian để nghĩ tới chuyện khác chứ? Mong mỏi một ngày hai bữa đã làm họ sức cùng lực kiệt rồi."
"Cho dù bọn họ có chắt bóp được chút tích lũy, một khi gặp phải tai họa tiền mấy tháng trước, mọi tích lũy của họ cũng trôi theo dòng nước."
"Đã như thế bọn họ còn phải đối diện với tầng tầng bóc lột của quan phủ, nộp thuế nộp đồng phải gánh cả phí tiêu hao, nộp lương gặp phải trò đấu lớp đấu nhỏ, tầng tầng bóc lột."
"Vân Sơ, ta biết, chuyện này chẳng thể thay đổi được."
"Nhưng uất ức đó dồn nén trong lòng bách tính quá lâu rồi, dù chỉ để bách tính có trò náo nhiệt để xem thôi cũng được."
Nói tới đó giọng Địch Nhân Kiệt cao vút lên: "Ngươi nói ta muốn mưu tính gì chứ?"